Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt - Tùy Tâm Sở Dục
Đăng vào: 9 tháng trước
‘Ngày mai, nên ghé mua hoa Tử Đằng nhỉ? Với lại phải mua thêm ít giấy tiền, vàng bạc nữa. Ngày giỗ anh yêu… Phải làm cho tử tế mới được…’
Vệ Minh buồn ngủ nên ngồi gục gà gục gặc trên ghế. Triệu Mộ Vân thấy thế. Ông không nói không rằng, bế Vệ Minh lên trực thăng, rời khỏi đây.
Chồn Đèn đã biến đâu mất rồi, nên ông không thể hỏi hắn thêm vài chuyện được…
‘Tiếc thật đấy…’
Thuốc mà quân y cho Vệ Minh uống, có chứa hàm lượng chất an thần khá cao. Mục đích chính của bọn họ là để cậu không nhớ rõ về khu căn cứ này. Tránh việc lại đi bép xép với người khác.
Hai người họ được thả đúng chỗ rời đi. Liễu Nhược Thần cùng Trịnh Xuân Vinh lái xe tới đón. Còn chiếc xe của Triệu Mộ Vân thì đã bị cẩu đi rồi, chỉ chờ đem bán sắt vụn thôi. Cấp Trên chấp nhận bồi thường cho ông một chiếc xe cùng hiệu mới toanh để làm quà bồi thường. Dẫu sao với công sức và sự cống hiến của Triệu Mộ Vân, bao nhiêu đây cũng hoàn toàn không đáng kể.
Mất đi gia đình, người yêu, lẫn thân phận thực sự của mình,… Tiền bạc chẳng bao giờ bù đắp nổi những thứ mà ông đã gánh chịu suốt quãng đời làm người…