Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt - Tùy Tâm Sở Dục
Đăng vào: 1 năm trước
Vệ Minh với tay lấy khăn tắm, khoác hờ trên người, rồi bước ra ngoài trước. Để lại An Kỳ hụt hẫng đứng một mình trong phòng tắm phủ mờ hơi nước nóng bỏng. Nóng bỏng đến mức thiêu đốt toàn bộ niềm tin của anh dành cho cậu…
Vệ Minh lau khô cơ thể, sau đó mặc quần lót, rồi tới quần đùi, cuối cùng là áo cotton thoáng mát. Cậu trải ghế bố ra nằm ngủ, khẩu súng thân thương thì nằm dưới lớp áo cotton mà cậu đang mặc.
‘Bị gạt một lần là quá đủ rồi. Tỉnh táo giùm tao đi, Vệ Minh.’ – Cậu xoay người úp mặt vào tường, tránh né đi ánh nhìn của An Kỳ.
– Này. – Vệ Minh hốt hoảng bật ngồi dậy, khẩu súng rơi xuống đũng quần của cậu.
– Cậu bị thương ở chân, cần phải băng bó lại. Đừng có mà ỷ y nữa. – An Kỳ vừa nói vừa cầm chân phải của Vệ Minh, dùng bông gòn đã nhúng cồn y tế chấm lên miệng vết thương sát khuẩn. – Là lỗi của tôi, không chịu giải thích rõ ràng với cậu. Làm lành nhé?
– Ư… Ừm. – Vệ Minh gắt gao giữ lấy khẩu súng, mặt thì chôn vào gối giường. Không thèm đếm xỉa gì đến hành động cũng như thái độ của An Kỳ.
Anh khẽ nhếch miệng cười, vết sẹo kéo dài từ bên đuôi chân mày trái kéo xuống dưới má phải hằn thật sâu, toát ra cái vẻ hoang dại đầy gợi dục và thú tính.