Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt - Tùy Tâm Sở Dục
Đăng vào: 1 năm trước
– Tại vì trận đó tôi đang thua đậm, nên thấy cơ hội ăn điểm gỡ gạc thể diện trước mắt thì hăng máu quá, bất chấp xương cốt vốn không mấy khỏe mà cố sức nhào người, rướn tay để đánh trả. Rồi thì, “Phựt”, ban đầu tôi tưởng đứt dây thun quần, ai ngờ độ khoảng mươi – mười lăm giây sau, cánh tay phải của tôi xụi luôn, không thể nhấc lên, co lại hay cầm nắm được. Lúc đó vẫn chưa cảm thấy đau dữ, chừng đâu tôi nghe trong đầu mình vang lên một tiếng “Tăng”, đột nhiên, cơn đau nơi cánh tay tôi lan ra khắp cơ thể, khiến tôi ngã lăn ra đất, rồi nằm quằn quại và ôm lấy cánh tay phải theo phản xạ mà rên la ầm ĩ. Nói cho rõ hơn thì phản xạ đó cũng giống như khi bị đứt tay, anh sẽ nâng ngón tay bị đứt lên xem xét, dẫu biết rằng ngoài việc phải sát khuẩn, cầm máu và băng bó vết thương cho nó, thì anh chẳng còn cách nào cứu vãn nó hết…
Lời kể của Đoàn Chí Viễn sinh động đến nỗi khiến cho vẻ mặt của đám nhà báo biến chuyển theo từng lời kể của hắn. Khi thì họ nghiến răng xuýt xoa, lúc thì nhăn mặt và nhắm tịt mắt, tưởng đầu mình đang trực tiếp trông thấy cảnh tượng đau đớn khôn tả ấy.
– Ui chu choa mạ ơi! Anh kể chuyện còn hay hơn tôi viết phóng sự nữa…
– Tôi thì bị đứt dây chằng, thằng bạn đối thủ… – Đoàn Chí Viễn trỏ tay vào Viên Thùy. -… tự dưng hứng chí leo lên nóc nhà gắn lại máng xối cho hai bác nhà, rồi bất cẩn vuột chân…
– Ây dà… Suýt… – Người nói giọng đặc sệt miền Trung khẽ rên lên mấy tiếng khá lớn khi ngắm kỹ vết vẹo lồi vắt qua nửa khuôn mặt Viên Thùy. – Bởi thế mấy anh mới rủ nhau đi chơi xả xui hả? Đừng hiểu lầm nghen! Bọn tôi cũng xui không kém gì mấy anh đâu, viết bài nào cũng bị ông chủ biên bác, nên giờ…
– Nên giờ phải đánh bài liều bằng cách cầu hồn gọi người chết về để có tài liệu viết báo. Ai dè bả “ra” thiệt. – Cậu nhà báo trẻ nhất trong bọn làm động tác thè lưỡi, rụt cổ, ý chừng vẫn còn rất sợ.
Đám nhà báo khẩn khoản mời nhóm của họ đi ăn khuya. Vì địa điểm không xa lắm nên mọi người chọn cách đi bộ. Những cái bóng người lố nhố dưới ánh trăng Rằm sáng tỏ trông như thể một đám rước kiệu ma.