Chương 12: Hồi Bốn: Đánh giá khách quan một chút đi bé cưng! (b)

Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt - Tùy Tâm Sở Dục

Đăng vào: 1 năm trước

.

Thân thể trong suốt vô tình của Chương Khải Minh, gần như xuyên thấu qua hình hài già nua của Triệu Mộ Vân. Nhưng đôi tay ông vẫn cố níu giữ lấy tay người ấy. Chẳng hề muốn buông lơi một phút nào…

– Con của tụi mình lớn rồi đấy. – Triệu Mộ Vân gần như chìm vào hồi ức, ông khoan thai kể lại. – Năm tụi mình nhận nuôi nó mới chỉ có mười tuổi… Bây giờ là hai mươi chín rồi.

– Ừm… – Chương Khải Minh khe khẽ cười, xác nhận. Đoạn, anh gác cằm trên vai Triệu Mộ Vân, bùi ngùi kể tiếp câu chuyện. – Năm đó thấy nó đang “mãi võ Sơn Đông” trên phố, em bèn hỏi anh có muốn thu nó không?…

– … Anh trả lời là “Có”… – Triệu Mộ Vân cúi xuống, mở vòi nước, rồi vốc nước rửa mặt. – Em hỏi anh muốn đặt tên cho nó là gì?…

– … Anh biết em rất thích Kiều Phong, nên đặt tên cho nó là Kiếm Phong…

Triệu Mộ Vân gục đầu, òa khóc nức nở. Tiếng khóc tức tười, dày xéo từ linh hồn mục rữa của ông vọng ra. Đầy oan nghiệt và ngang trái cực kỳ…

– Cha!!! – Triệu Kiếm Phong nghe thấy, gã kinh hãi đạp cửa xông vào.