Chương 153: Hồi Hai Mươi Lăm: Dù nắng có mong manh* (a)

Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt - Tùy Tâm Sở Dục

Đăng vào: 1 năm trước

.

– Bác Tâm ăn chay trường… – Manuel Ngô dè dặt ướm lời.

– Không sao, trong tâm không hứng thú hay sung sướng khi ăn thịt thì sẽ không phạm giới. – Châu Lợi mỉm miệng cười. – Người bắt buộc giới Tăng – Ni ăn chay trường và sống đời khổ hạnh một cách cực đoan là Đề Bà Đạt Đa, không phải Phật Tổ.

Đường xuống núi không mấy dễ đi. Bước chân của hai chàng trai quen đất đồng bằng cứ loạng chà loạng chạng. Sỏi đá bên dưới reo vui theo mỗi nhịp bước của họ. Nắng gắt trên cao xuyên thấu qua thảm mây dày đặc, tạo thành những dải ánh sáng huyền nhiệm và biến ảo khôn lường.

– Cẩn thận nghen Manuel Ngô. Rớt xuống dưới là lụm được bí kíp võ công đó.

Hiếm khi được nghe anh bạn Công Giáo bông đùa với mình, Manuel Ngô lấy làm hạnh phúc lắm, miệng cứ tủm tỉm cười suốt. Nụ cười ấm áp tựa rạng đông tao nhã.

oOo

Chú thích: