Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt - Tùy Tâm Sở Dục
Đăng vào: 1 năm trước
Lương Hảo bật đèn học tiếng Anh, Phạm Thành Nhân bèn xin qua học chung. Hai người to nhỏ “tụng bài” cho nhau nghe.
Ngày còn được tự do không biết quý trọng, suốt ngày thích dán mắt vào mạng xã hội xem thiên hạ cự cãi về mấy chuyện “lông gà vỏ tỏi” ở giới giải trí, Đất Nước thế nào thì phủi tay làm ngơ, người nghèo đói ngoài đường không bố thí một cắc nhưng rất thích “chia sẻ” mấy clip từ thiện. Mới nghĩ tới đó thôi mà Phạm Thành Nhân đã cảm thấy mắc cỡ hết sức. Cậu hoàn toàn có thừa khả năng để góp phần thay đổi và điểm tô Quê Hương – Dân Tộc, song lại chọn lối sống “rùa rút đầu” để được yên thân yên phận. Ấy thế mà cậu cũng có được yên thân yên phận như ý muốn đâu, bởi không dám bài trừ và tố cáo cái ác mà giờ đây chúng đã vịn vào cái hèn của cậu để hãm hại cậu.
Nhưng nếu ở tù vì tội “Tổ Quốc trên hết” như cụ Phan Bội Châu thì cậu sẽ lấy làm hãnh diện lắm, bởi cậu sẽ hiểu được câu thơ mà cụ Nguyễn Công Trứ từng viết: “Ví phỏng đường đời bằng phẳng cả. Anh hùng hào kiệt có hơn ai.”
Đang ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ, Phạm Thành Nhân bỗng nghe tiếng của Lương Hảo:
– Tôi từng quen một người, trước ngày ông ấy ra tòa làm nhân chứng tố giác ổ tham nhũng, ông ấy đã ngồi hát cho bà ấy nghe bài “Lạy Mẹ con đi” của nhạc sĩ Anh Bằng. Bởi ông ấy biết mình rất có thể sẽ bị thủ tiêu trên đường đi đến đó.
Nói đoạn, Lương Hảo cho Phạm Thành Nhân nghe ca khúc ấy qua phần trình bày của ca-nhạc sĩ Duy Khánh. Trong lúc ấy, anh ta sắp xếp lại sách vở vào trong cái ba-lô hoa văn nhà binh của mình.
Phạm Thành Nhân nghe được nửa bài, cơn buồn ngủ kéo đến nên về giường nằm ngủ.