Chương 133: Hồi Mười Tám: Hoa nào cho Anh, Lệ nào cho Em? (c)

Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt - Tùy Tâm Sở Dục

Đăng vào: 1 năm trước

.

– Bà nội cha nó! – Dương Lãng bất thần văng tục.

– Gì vậy? – Vệ Minh tò mò quay lưng lại xem truyền hình. Phiên chất vấn tổng thống hiện trở thành “đấu trường không tiếng súng”, rất nhiều người dân đã xung phong lên đặt câu hỏi với ông chú, với thái độ của tráng sĩ Kinh Kha một đi không trở lại.

– Hạng người thấy ai thắng cuộc thì mới cúp đuôi chạy theo và sỉ nhục bên thua cuộc để mong kiếm được cục xương từ bên chiến thắng thì không đáng để bận tâm tới đâu. Con chó, con mèo còn đáng quan tâm hơn thứ dòng kền kền rình mò xác thối ấy. – Một người đàn ông mặc bộ suit công sở cất giọng mỉa mai. – Tôi nói thế, ông có giận không, thưa Hác tổng thống?

– Không! Đây là quyền tự do ngôn luận của anh, nên anh muốn bình luận về tôi thế nào cũng được. Miễn rằng đừng tung tin đồn thất thiệt kiểu như uống cái này, ăn cây kia sẽ trị điều trị được dứt điểm bệnh ung thư, vì nó có thể giết chết một mạng người. Một chính quyền suốt ngày chỉ lo lùng bắt những người bất đồng quan điểm là một chính quyền yếu kém và hèn nhát. Hiến pháp đã ghi rất rõ, anh có quyền tự do ngôn luận và bày tỏ quan điểm chính trị của mình, thậm chí anh còn có quyền biểu tình và đàn hặc tôi nếu như tôi không làm tốt chức vụ tổng thống.

Hác Đăng Khánh điềm tĩnh tiếp nhận mọi câu hỏi của người dân. Trong suốt phiên chất vấn ấy, khuôn mặt phong sương của ông chú không hề tỏ thái độ nao núng hay tức giận.

oOo

Chú thích: