Phi Tần Dắng Tường - Thất Nguyệt Hầu
Đăng vào: 10 tháng trước
Tống ma ma mỉm cười: “Xem chừng Vương gia vẫn hướng về ngài. Bữa cơm đêm nay ngài ấy ở đây chính là để cảnh báo tiểu nhân trong phủ biết, chớ nên khinh thường ngài.”
Tề Nghê Quần nhíu mày: “Nhưng vì sao Vương gia chậm chạp không nói tới việc quản gia.”
Hôm nay nàng nói chuyện với Trình ma ma, Trình ma ma cười đến bát phong xuy bất động*, bà ta đã nói: “Lão nô là chưởng sự trong viện của ngài, tùy tiện nhúng tay vào công việc trong phủ, e rằng không ổn.” (*tám ngọn gió thổi cũng không động tâm => chắc nịch/kiên định)
Tề Nghê Quần sờ mặt bụng bằng phẳng: “Ngươi nói thử xem Vương gia có đưa đại thiếu gia đến chỗ của ta không?”
Tống ma ma nghĩ: “Nếu Lý thứ phi trông mong đưa con gái tới, chúng ta cũng không ngại mượn việc này thuận nước giong thuyền. Tiểu thư đến, sao thiếu gia sao không đến được? Để xem khi đó Quý trắc phi nói năng thế nào.”
“Ừ.” Tề Nghê Quần gật đầu.
Tề Nghê Quần nhớ tới chuyện của Tề Vân Nhược, nàng cũng hiểu được việc để Tề Vân Nhược thường xuyên lui tới ngoại viện là không tốt. Chiếu theo ý của mẫu thân, tốt nhất là Tề Vân Nhược chỉ dựa vào một mình mình, nếu bản lĩnh của một người lớn dần lên, ắt hẳn sẽ không ngoan ngoãn nghe mình quản giáo nữa.