Phi Tần Dắng Tường - Thất Nguyệt Hầu
Đăng vào: 10 tháng trước
Hoàng thượng không nhịn được mà cười to: “Không đâu, phụ hoàng đã không lao trên lưng ngựa lâu rồi.”
Lý Sâm lại nói: “Thiên hạ có vô số tướng tài chờ lệnh phụ hoàng sai xử. Phụ hoàng bày bố chiến lược từ ngoài nghìn dặm cũng có thể giữ thiên hạ thái bình.”
Ông cười rồi thở dài, cũng không nói nhiều. Bắc Khương là khúc mắc trong lòng cha con bọn họ, thế nhưng Hoàng thượng sẽ không cho phép Lý Sâm dẫn binh. Lúc Khánh vương nhắc tới trong triều, trong lòng Hoàng thượng chỉ có tức giận. Ông cảm thấy đứa con trai thứ ba đúng là không hiểu chuyện, nó cho rằng trình độ học dăm ba ngày của nó có thể dẫn binh đánh giặt à? Đây là cầm tính mạng con dân quốc gia ra đùa! Nhưng nếu là Lý Sâm đề nghị dẫn binh, ông lại không biết phải trả lời thế nào.
May mắn, Hoàng thượng nhìn Lý Sâm với vẻ hài lòng, nó biết phải trái, không khiến ông khó xử.
Hoàng thượng nói tới Tử Dương bá, mỉm cười: “Nhạc phụ ngươi lớn lên trong doanh. Lúc trẫm còn trẻ, Thái hậu bảo trẫm vào doanh gặp các vị tướng quân, khi ấy Tử Dương bá đã là Kiêu Tướng Lĩnh. Hiện tại hắn đã sớm tới lúc an hưởng tuổi già, trẫm cũng không nhẫn tâm bắt hắn cầm thương một lần nữa.”
Lý Sâm đáp: “Phụ hoàng quan tâm Tử Dương bá, Tử Dương bá ắt hiểu được tấm lòng ngài.”
Ban đầu hoàng thượng vì trấn an Lý Sâm mới giữ hắn lại, đến khi ông cảm thấy Lý Sâm đã không còn lời oán hận nào, hắn lại thưa: “Phụ hoàng, nhi thần biết nỗi băn khoăn của ngài. Ngài lo lắng nhi thần không hiểu được khi nào cần tiến, lúc nào cần lùi trên chiến trường. Nhưng, nhi thần từng thề rằng đời này phải đích thân vào chiến trường biên cảnh. Nhi thần nguyện dẫn một trăm phủ vệ, lấy tư cách Bách phu trưởng*, theo Triệu Tướng quân tiến tới biên ải, dù cho chỉ ở phía sau thay người thống kê lương thảo, nhi thần cũng bằng lòng!” (*百夫长: bách phu trưởng: quan đứng đầu trăm quân trong quân đội)