Phi Tần Dắng Tường - Thất Nguyệt Hầu
Đăng vào: 10 tháng trước
Hắn mang ủng: “Ta phải đi rồi. Ngươi có thể ra ngoài dạo, nhớ mang bạc theo, gặp phiền phức cũng đừng sợ, quay về nói ta hay. Mà thôi, ngươi dẫn Phương thị vệ theo đi.”
Y cười đáp: “Đâu ra nhiều người xấu vậy.”
Lý Sâm nhìn y, tại biên cương này, người thiếu niên ấy rạng rỡ một cách mộc mạc, sao giờ hắn mới phát hiện chứ.
Hắn đi rồi, nụ cười trên gương mặt Tề Vân Nhược tắt hẳn. Y ngồi trên mép giường, lòng như cắn phải túi mật đắng. Y thấy mình ghen tị, nhưng loại cảm giác này không chỉ khiến y xấu hổ, hổ thẹn mà còn cả đau khổ. Bản thân chẳng những phải học thạo này nọ như phụ nữ trong vương phủ, mà còn chẳng được cái tư cách đứng dậy thể hiện sự căm hận với vẻ kiêu hãnh đầy khí thế giống Quý phi hoặc Vương phi. Bởi vì, Vương gia làm điều cần phải làm, Vương gia không thể chỉ thuộc về một người.
Huống hồ người này là y.
Có một điều Tề Nghê Quần đã nói đúng, mình bị phủ Tử Dương Bá bỏ, đưa đại cho Thuần Vương ấm giường.
Vương gia đối với y tốt quá.