Đăng vào: 1 năm trước
Trực giác nói cho gã biết người đàn ông đó cực kì nguy hiểm nhưng gã không thể không lao vào. Ai biết khi từ chối, gã có bị tên kia giết người diệt khẩu không?
Điện thoại vang lên một tiếng, gã thoát khỏi suy nghĩ vẩn vơ của mình. Chẳng biết người bên kia nói gì, Viễn Thành tái mét. Gã cất điện thoại gạt đi bàn tay nữ nhân đang muốn sờ vào người, sửa soạn chỉnh tề đứng lên.
Viễn Thành lúc này đang ở quán bar cùng với anh em, người anh em bên cạnh thấy gã đứng lên khó hiểu hỏi.
“Không phải chứ Viễn Thành, sao hôm nay lại rời đi sớm thế.”
“Đúng vậy, chẳng nhẽ cậu giấu mỹ nhân nào ở nhà sao? Ngày nào cũng xem điện thoại rồi về sớm.”
Gã đàn ông cười hư hỏng, tay xoa bóp nơi mềm mại của người phụ nữ. Ả đàn bà kia cũng hưởng ứng thoải mái rên rỉ vài tiếng. Hình ảnh thô tục như vậy Viễn Thành cũng chẳng để tâm, gã xoa đầu.
“Không phải, nhà có việc. Các cậu cứ chơi trước đi, để đền bù hôm nay tôi trả tiền.”