Đăng vào: 1 năm trước
“A Bạc! Tại sao khi nãy lại ăn nói như vậy với ân nhân của Mân nhi.” Bà đỏ mắt, tuy đau buồn vì con gái nhưng bà tuyệt đối không cho Lệ Bạc có thái độ bất kính gì đến Tống An. Cô ấy là ân nhân cứu Lệ Mân, đây là sự thật mà ai cũng biết.
“Mẹ, con chỉ muốn thử một chút thôi. Dù sao cô ấy cũng khả nghi như vậy.”
Ông Ôn trợn mắt nhìn con trai mình, dù gì người ta cũng gọi xe cấp cứu và lại còn sắp xếp người ở phòng vip. Một cô gái nhỏ có tiền chắc chắn có nền tảng rất tốt, Ôn Nhã lúc này khen Tống An vài câu xong mới nhìn sang con gái và cháu trai của mình. Thằng bé yếu ớt nằm trong máy thở, Ôn Nhã đỏ mắt xong lại hối hận khóc nức nở.
“Có phải ngay từ đầu em đã sai không? Nếu không phải em ngăn cản con bé thì con bé đã không bỏ nhà ra đi tới thành phố xa lạ này sinh sống với một người đã có vợ.”
“A Mân, A Mân của mẹ.” Ôn Nhã khóc nức hoàn toàn thấy bản thân mình sai, rất sai. Nếu không phải bà thì Lệ Mân không phải lưu lạc đến bệnh viện này.
Lệ Bạc đứng cạnh, hắn nhìn vào sắc mặt trắng nhợt của con bé. Sau đó hùng hổ đi ra ngoài, bà Ôn thấy không ổn liền gọi Lệ Bạc lại thế nhưng chỉ nghe thấy giọng càng xa, càng xa cho đến khi biến mất.
“Mẹ! Yên tâm, con sẽ về sớm.”