Đăng vào: 1 năm trước
Cô ta lắc đầu, tự giác đi đến bàn và ngồi xuống. Vốn dĩ cô ta ghét ăn mỳ trắng vì nó có phần dân dã, còn không được đẹp mắt. Một người tiểu thư cành vành lá ngọc như cô ta chỉ ăn sơn hào hải vị chứ không nuốt nổi những món bình thường. Có điều hôm nay là ngoại lệ, bụng cô ta đánh trống từ nãy giờ, không ăn cũng phải ăn. Vưu Thi nuốt vào một miếng nước lèo thơm cùng kết hợp với mỳ trắng mềm mại, bất giác cô ta ăn hết lúc nào không hay.
“A-Anh mua mỳ này ở nhà hàng nào vậy?”
Đáp lại cô ta là một nụ cười.
Tần Nhan ăn mỳ cũng dừng lại, bát mỳ trống trơn còn tỏ vẻ chưa no muốn baba làm thêm.
“Là baba tự làm đó ạ! Con muốn ăn thêm mỳ thơm thơm nữa. Ba làm thêm cho con được không?”
Tần Dực véo má cô bé: “Không được, hôm nay chỉ ăn thế thôi. Con xem, bụng to tròn như vậy con không thấy no à? Ăn đêm nhiều sẽ thành tiểu mập mạp đó nghe chưa?”
Cô bé vỗ vỗ cái bụng to tròn của mình bĩu môi, đúng là bé no thật nhưng mỳ trắng trắng thơm quá, muốn để đến ngày mai rồi ăn sáng. Vưu Thi lúc này nhìn bát mỳ có hơi ngơ ngác, Tần Dực nấu ăn? Anh ấy bắt đầu tập nấu nướng từ khi nào thế. Sao trước giờ không thấy anh ấy vào bếp bao giờ, mùi vị mỳ ngon như vậy.