Đăng vào: 1 năm trước
“Không sao đâu, cảm ơn em, chị nhớ đường đến bệnh viện cảm ơn em đã nhắc chị nhé.” Cô vẫn giữ nụ cười dịu dàng ấy, nhưng vui vẻ lại chẳng chạm được tới ánh mắt.
Cuối cùng Tống An thay đổi tay, kéo hành lí ra ngoài bấy giờ mới cảm thấy vết thương hơi đau xót.
Vưu Thi không phải yêu người đàn ông này nhất sao? Cô ả gọi cô là hồ ly tinh vậy thì cô nhất định sẽ cho ả biết hồ ly tinh thật sự như thế nào. Cô mỉm cười dịu dàng, chờ taxi liền lên xe rồi hướng về phía thành phố.
Mà ở chỗ cô vừa đứng xuất hiện một người đàn ông, dáng người cao lớn mà đĩnh đạc. Hắn ngồi xuống lau đi từng vệt máu dính trên sàn, cho tới khi sàn trở nên bóng loáng. Những người đi lại đều dùng ánh mắt kì lạ để nhìn người đàn ông nhưng xung quanh hắn bị vây bởi rất nhiều vệ sĩ nên hoàn toàn không thấy mặt.
Người đàn ông nhét khăn lụa mềm dính máu vào một cái hộp, đóng kín sau đó mím môi không vui.
“Sao em ấy có thể tổn thương cơ thể chứ, em ấy quý giá đến như vậy.” Giọng nói vô cùng đau đớn, tựa như mình bị thương nặng. “Thật muốn nhốt em ấy vào cái lồng để em ấy không tổn thương cơ thể nữa.”
Người đàn ông điên cuồng lại có chút bi thương, nhưng sau lại nghĩ đến cái gì đó hắn vuốt cái hộp đựng khăn lụa ánh mắt si tình, thỏa mãn.