Đăng vào: 1 năm trước
.
“Mẹ… Con… Con”
“Mày nghĩ tao không biết sao! Nếu hôm qua t không nói dối thì mày nghĩ Tần Dực có thương yêu mày như bây giờ không!?” Bà hít thở, nén cơn tức giận vào lòng.
“Vưu Thi, cô đã lớn rồi không phải là trẻ con. Tùy hứng hay vui đùa nhất thời sẽ giết chết tương lai. Cô không nghĩ cho ba mẹ sao? Ba mẹ đã vì cô làm nhiều việc đến vậy mà cô chỉ nghĩ đến cảm nhận của bản thân! Cô xem! Cô xứng không!”
Vưu Thi bật khóc, cắn môi gật đầu. Thẩm Quyên thở phào, ánh mắt sắc lạnh hỏi.
“Qua lại từ khi nào?”
Vưu Thi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ, mơ hồ nói.
“Tháng thứ 4…” Cô ta mím môi.