Hẹn Ước Của Chúng Ta - Ngô Cẩn Ngôn
Đăng vào: 1 năm trước
.
Ông ngoại cười nhạt. Cẩn Ngôn đã lớn hơn ngoài sức tưởng tượng. Thực sự đã lớn thật rồi.
Rất nhanh, xe đã ngừng ở cổng sân bay lớn.
Ngô Cẩn Ngôn rất hiếu thảo kéo vali cho ông ngoại. Chiếc vali chưa kịp mở ra thì đã phải theo ông lên máy bay nữa rồi.
“Ông sẽ trở lại vào một ngày khác.” Ông ngoại xoa xoa đầu cháu gái. “Nếu lúc đó con bé chưa biết sự thật thì ông sẽ là người nói.”
“Ông…” Cẩn Ngôn cắn chặt môi.
“Cẩn Ngôn. Sự thật lúc nào cũng đau lòng cả. Con phải biết cách vượt qua nó. Đừng mãi trốn tránh, đó không phải tác phong của ông ngoại.”
Sự thật lúc nào cũng đau lòng.