Chương 37: Giữa em và anh...

Gãy Cánh - A Tử

Đăng vào: 1 năm trước

.

Bộ Thư đưa năm quả trứng cho Thẩm Hi Quang: “Anh đừng có mà lầm, anh Hi Quang của em còn biết nấu nhiều món hơn ba chúng ta cộng lại đấy.”

Bộ Chấp đứng ngoài cửa trố mắt nhìn ba người. Anh ta chỉ biết mỗi úp vung nấu mì gói, nhất thời cảm thấy mình là người vô dụng nhất thế giới này. Bộ Chấp còn có chút xấu hổ, trong khi anh còn đang phí thời gian lang thang, phiền muộn tìm cách để đối mặt với chuyện ở nhà thì em trai anh đã tính toán từng món ăn tối cho mỗi người, không để ai phải đói.

Bộ Thư lúc nào cũng vậy. Cho dù Bộ Khanh và bố có tranh cãi, hay anh ta và chị hai mải thảo luận về những chuyện vĩ mô thì cậu luôn luôn yên lặng lắng nghe rồi nhẹ nhàng hỏi ‘anh chị có khát không?’.

Mặc dù Bộ Thư chưa từng nói ra nhưng Bộ Chấp biết cậu đã phải chịu đựng nhiều bất công từ trong gia đình. Những bất công mà cậu không được phép gọi là “bất công” vì bị ràng buộc bởi đạo đức. Bộ Thư đã luôn luôn nỗ lực để khiến bố mẹ công nhận. Vì cả anh và chị hai đều không giỏi thể thao nên cậu đã chăm chỉ học bóng rổ từ lúc lên lớp Bốn. Trong khi anh ta và chị hai vẫn chỉ biết ganh đua thành tích thì Bộ Thư đã thường xuyên giúp đỡ mẹ thu xếp tài liệu và mua thuốc lá cho bố. Khi bài dự thi của anh bị đánh trượt thì những năm sau Bộ Thư đã liên tiếp giành được giải thưởng trong cuộc thi viết. Mọi khuyết điểm của anh và chị hai, em đã bù đắp cho bằng hết…

Vệ Quyết vừa xào sườn lợn vừa cười nói với người còn đang đứng ở cửa: “Lát nữa cho cậu rửa chén. Phân công lao động công bằng rồi nhé.”

“Tôi làm bể là cậu dọn đấy.” Bộ Chấp quay ra ngoài ghế bành cầm remote bật TV, bật trúng một kênh đang phát ca khúc Can’t help falling in love do Andrea Bocelli biểu diễn.

Anh ta vẫn còn rối bời với mớ suy nghĩ. Nếu là Bộ Khanh thì chị sẽ làm gì? Bà chị của bọn họ chắc chắn sẽ nói Bộ Thư tới luôn cho coi. Còn anh thì phải làm sao? Bố mẹ sẽ giết em ấy mất. Không. Không thể cứ để em ấy thế này…