Chương 33: Rung cảm

Gãy Cánh - A Tử

Đăng vào: 1 năm trước

.

Tuần sau đến rất nhanh, Kim Hi Thần trông ngóng hòm thư từ sáng, vừa nghe tiếng xe bưu chính là liền xỏ giày chạy ngay ra ngoài lấy thư và bưu kiện. Bưu kiện cỡ vừa, nhẹ tênh. Cậu bé lắc lắc bên tai để nghe thử, song không đoán ra là thứ gì. Lòng rất tò mò, Kim Hi Thần đặt bưu kiện vào phòng ngủ của mẹ.

Buổi tối mẹ lại về muộn, gò má hồng hào, tinh thần rất tốt. Kim Hi Thần muốn thức để xem món quà của anh hai là gì nhưng nằm trên giường một lúc đã thiếp đi mất. Thình lình có một tiếng kêu thất thanh. Cậu bé giật mình dậy, nhận ra là giọng của mẹ, liền xốc chăn, nhảy xuống giường chạy qua gõ cửa phòng đối diện: “Mẹ ơi? Mẹ có sao không?”

Đồng hồ chỉ mười một giờ rưỡi, hẳn mẹ vừa đắp mặt nạ xong. Kim Hi Thần lo lắng bà gặp gián hay côn trùng gì chạy ra.

Kim Mân mở hé cửa, mỉm cười đáp: “Mẹ không sao. Con về ngủ tiếp đi.”

Kim Hi Thần bị cơ thể mẹ choán tầm nhìn nên không thấy rõ dưới mặt sàn rơi đầy thứ gì đó như những tờ giấy màu vàng: “Cái gì vậy mẹ?”

“À, thư ấy mà.” Mẹ đáp với nét mặt gượng gạo, xoa xoa đầu cậu bé: “Mẹ vừa đọc được một câu chuyện vui nên mới reo lên. Xin lỗi vì đánh thức con. Về ngủ đi nhé.”