Chương 29: Gặp tôi không?

Gãy Cánh - A Tử

Đăng vào: 1 năm trước

.

“Giấy đã ký rồi.” Anh lơ đãng mỉm cười: “Không ai có thể tước đoạt tự do của tôi nếu tôi chưa làm gì.”

“Tôi chưa từng mong muốn được ‘chữa’. Tôi muốn bệnh. Tôi sẽ vĩnh viễn không có tội vì tôi là kẻ tâm thần. Tôi luôn có thể biện hộ trước Tòa rằng: ‘Tôi đâu có làm chuyện đó, là một nhân dạng khác của tôi đã làm’.” Thẩm Hi Quang phủi cánh hoa ngô đồng rơi trên kính: “Tạm biệt.”

Anh lập tức quay vào xe, đắp áo khoác lên người, tựa đầu lên cửa nhìn khung cảnh trôi về sau, chìm vào giấc ngủ. Trong giấc nửa tỉnh nửa mê, anh thấy như có người vây quanh mình. Một, hai, ba, bốn… ‘người’. Thẩm Miên ở gần anh nhất – ngay bên cạnh. Ba người còn lại như mặt đối mặt trò chuyện. Anh tỉnh dậy, tim đập hồi hộp, rùng mình hoảng hốt.

Anh không thích việc các nhân dạng trở nên thân thiết, nó khiến anh cảm thấy họ đang bỏ anh lại. Giang Thành Văn chuyền cho anh một chai nước. Thẩm Hi Quang uống rồi ăn một lát bánh mì, tim vẫn đập nhanh. Luật sư ngỏ ý muốn giải thích các vấn đề về tài sản nhưng anh nói ông ta im đi. Anh mượn di động của Giang Thành Văn, ngón tay đặt trên bàn phím một hồi không biết bấm gì.

Dù cậu đã gọi cho anh rất nhiều lần, anh vẫn không nhớ số điện thoại của cậu.

Thẩm Hi Quang suy nghĩ một lúc, truy cập vào hộp thư cá nhân, reply một email từ bốn năm trước: Gặp tôi không?