Đăng vào: 1 năm trước
Giang Thành Văn đứng bên cạnh thấp giọng gọi, nói: “Cậu Thẩm tỉnh rồi.”
Sau khi được đẩy khỏi phòng áp suất âm, Thẩm Hi Quang vẫn phải thở bằng mặt nạ và đặt ống truyền dinh dưỡng. Bộ Thư lại gần nhìn sâu vào anh, không đầu không đuôi hỏi: “Bà ấy đến tìm anh vì tiền phải không?”
Anh mở to mắt.
Cậu hỏi tiếp: “Lúc trước bà ấy nhận lại anh chẳng qua là vì số tài sản anh sẽ được thừa kế phải không?”
Anh nhíu chặt mày, mở miệng nhưng chỉ có thể ho khan.
Bộ Thư đè hai cánh tay trên giường lại, hạ thấp người, dịu dàng hôn lên môi anh qua mặt nạ thở: “Đừng lo, em tôn trọng mọi quyết định của anh.”
Thẩm Hi Quang nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp. Cậu khom người tựa đầu vào ngực anh một lúc rồi khẽ khàng bảo: “Anh đã gặp ác mộng phải không? Anh có biết mình đã nói mê gì không? Anh nói: ‘Thả tôi ra’, ‘Mở cửa ra’; anh nói: ‘Lạnh quá’, ‘Căn phòng lạnh quá’… Em tự hỏi đây có phải nguyên nhân thực sự khiến Thẩm Dã bị mất cảm giác về nóng lạnh và đau, cũng là nguyên nhân anh lúc nào cũng trùm kín áo khoác dù trời nóng hay lạnh không?”