Đây Chốn Bình Yên - Bán Nguyệt
Đăng vào: 12 tháng trước
– Ồ! Ra là hội trưởng! – Giọng điệu không giấu đi sự khoa trương, bỡn cợt.
Cậu càng cười khi trong đôi mắt của Lâm Mộc Sơn đã phải dậy sóng. Và hẳn là chỉ cần vừa nãy anh lên tiếng cậu ta sẽ lập tức lao đến đánh người. Nhưng nhìn sang bên thì nụ cười đó dần dần tắt ngấm. Đến Ngôn Tử Minh bình tĩnh xem kịch từ đầu tới giờ cũng phải bất ngờ thay đổi thái độ. “Ánh mắt khác rồi!” Không hẹn, hai học sinh mới cùng có chung suy nghĩ khi đối diện với Lục Hàn Anh. Đôi mắt đen thâm trầm khôn lường như một lời cảnh báo: “Dừng lại trước khi đi quá giới hạn!” Lâm Mộc Sơn chứng kiến cái mà ít ai nhìn thấy liền một phen cả kinh. Lục Hàn Anh nhếch khóe môi cười, phá tan sự im lặng trong giây lát:
– Chuông sắp reo, có thể cùng tôi đi lấy đồng phục và nhận lớp được rồi chứ?
Bọn họ đồng thời nghe ra ngữ điệu này giảm mấy phần trầm ổn, lại tăng mấy phần cảnh cáo. Lục Hàn Anh nhẹ nhàng bước đi và lướt qua Lý Chương cùng Ngôn Tử Minh như một cơn gió lạnh, để lại khoảng đất trống hoang mang cho Lâm Mộc Sơn. Đột ngột, bước chân cô dừng lại. Tim đập ngưng mất một nhịp. Lục Hàn Anh nghiêng đầu, mở lớn âm giọng, hỏi:
– Mọi người, giải tán được chưa?
Ngôn Tử Minh hơi giật mình vì bị một tia mắt xẹt qua, cảm giác như da thịt cũng bị cứa vào. Tự động, đám đông tan rã. Học sinh mới bén gót theo Lục Hàn Anh. Lâm Mộc Sơn vẫn đang thất thần ở đó, vô thức, ánh mắt không rời bóng lưng của nữ sinh ấy, miệng thốt lên câu cảm thán:
– Tuyệt thật!…