Chương 2: Gặp người không muốn gặp

Đây Chốn Bình Yên - Bán Nguyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Là… bị phát hiện rồi?!

~*~*~*~​

Lục Hàn Anh rảo bước trên hành lang, hơi lưỡng lự nhìn đồng hồ. Gần ba mươi phút nữa mới vào lớp. Cũng quá sớm rồi. Học sinh khác thì hẹn bạn bè đi chơi, rủ nhau đâu đó. Còn người vắng bạn như Lục Hàn Anh chắc chỉ có thể tự làm bạn với mình thôi. Chẳng mất quá lâu tìm cách giết thời gian, cô quyết định đến thư viện trường. Cũng chẳng phải để học, Lục Hàn Anh là muốn lấy tư liệu và cảm hứng sáng tác truyện.

Đi vài vòng thư viện, Lục Hàn Anh đã tìm ra một vài cuốn mang nội dung khá hay. Nhiều lúc cô say sưa tìm kiếm, không chú ý đến sự tồn tại xung quanh. Cho đến khi không gian yên lặng bị phá vỡ. Một cuốn sách rơi xuống đất đầy thô bạo. Thứ âm thanh loạt soạt của những trang giấy nhàu trộn vào tiếng bìa sách va chạm mạnh với nền đất, Lục Hàn Anh nghe được, vô thức nhíu mày. Cô không thích việc coi nhẹ giá trị những quyển sách qua việc bảo quản chúng. Ngẩng đầu lên, Lục Hàn Anh thấy bên kia tủ sách có hai học sinh xảy ra chút mâu thuẫn. Trong đó có một học sinh khóa dưới và một nam sinh không mặc đồng phục. Cậu nam sinh này tỏ thái độ khó chịu trước những lời chất vấn:

– Này bạn học! Nếu cậu không đọc sách thì cũng đừng đối xử với sách thô lỗ như vậy. Xin hãy có ý thức giữ gìn sách để cho người khác còn đọc. Sách ở đây cũng không phải của riêng ai mà bạn học này thiếu ý thức đến thế. Khuôn mặt thì đẹp đẽ mà sao đến điều căn bản cũng không hiểu được?!…

Câu cuối này, Lục Hàn Anh cũng gật đầu đồng tình. Nam sinh kia quả thực có một mĩ diện rất ưa nhìn, nổi bật với mái tóc vàng kim tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Nhìn dáng người, ước chừng đều đạt tỉ lệ của một cơ thể đẹp, tráng kiện, thường xuyên chơi thể thao. Cậu ta cao hơn Lục Hàn Anh những một cái đầu. Có điều, tính khí không được ôn hòa. RẦM! Cậu đập mạnh tay vào tủ sách, nhanh đến bất thình lình, học sinh kia giật mình phản ứng; và mạnh đến mức khiến tủ sách rung lên, hướng lực bàn tay làm chỗ đó rơi vài cuốn sách. Trùng hợp, chúng rơi xuống chân Lục Hàn Anh. Ánh mắt hừng hực lửa giận, cậu ta gằn giọng dọa nạt:

– Câm mồm! Chuyện của tao từ lúc nào cần đến một tên nhóc lắm điều lên tiếng xen vào? Là muốn tìm chết?