Chương 30: Late, thiếu niên

Gãy Cánh - A Tử

Đăng vào: 1 năm trước

.

Anh thấy một người con trai đang đứng ngoài cổng sắt. Cậu bỏ di động vào túi, dùng khăn quàng vắt lên, một chân đạp lên thanh chắn ngang, chân kia mượn lực để bẩy cả thân thể bật lên bám vào vách tường. Cậu thoáng trượt xuống, song vẫn trụ vững để trèo qua hàng rào, quờ quạng như một con khỉ con khiến điện thoại tuột xuống đất.

Vì trong phòng tắt đèn nên Thẩm Hi Quang biết cậu không thể nhìn thấy mình. Anh thấy như tức ngực, như bị một bàn tay to bóp chặt mũi miệng. Thật khó chịu.

Những thứ như cảm thông, chấp nhận, lắng nghe, hay lời hay ý tốt… anh đã đi trị liệu nhiều lần, đã cảm nghiệm sâu sắc, đã nghe những bậc thông thái nói đến mòn tai rồi. Cậu không có gì đặc biệt, cũng tầm thường, nông cạn như bao con người ngoài kia với mớ suy nghĩ: ‘Chỉ cần tôi tốt với anh ấy; chỉ cần tôi cố gắng lắng nghe, chấp nhận, thấu hiểu anh ấy thì anh ấy sẽ thấy khá hơn’. Cho xin đi, ai cần chứ? Có ai đột nhiên chạy đến nói với người đang ngồi một mình rằng họ rất cô đơn không?

Anh bực bội rời khỏi phòng.

Bộ Thư quấn lại khăn quàng, chà hai bàn tay vào má cho bớt lạnh rồi tính bấm chuông. Nhưng cửa mở ra trước, Thẩm Hi Quang khoác áo choàng, thờ ơ nhìn cậu.

“Anh có thể cho em vào được không?” Bộ Thư khụt khịt mũi, mặt mũi đỏ bừng bừng: “Em không xem dự báo thời tiết kỹ, đang chuyển tuyến thì gặp bão tuyết. Quần áo của em ướt cả rồi. Anh bỏ mặc em, em sẽ chết cóng thật đấy.”

Anh giơ tay lên cao, Bộ Thư hơi giật mình. Nhưng anh chỉ gạt tuyết trên tóc cậu xuống rồi nói: “Đừng làm bẩn sàn nhà.”