Chương 23: Mất đi anh

Gãy Cánh - A Tử

Đăng vào: 1 năm trước

.

“Không, đây không phải là cách để giúp anh ấy.”

“Vậy nếu tôi nói với cậu, suốt những năm nay chúng tôi tồn tại chen chúc trong ý thức của cậu ấy, liên tục sinh ra rồi biến mất, giúp cậu ấy chống đỡ mọi khổ sở, không ngừng tranh chấp rồi thỏa hiệp với nhau; chúng tôi chật vật đi trên con đường dài đó chỉ để thực hiện mong muốn này, một lần và mãi mãi. Nếu tôi nói chỉ cần tôi hoàn thành việc này thì cậu ấy sẽ không còn nhân cách nào khác, cậu có tin không?”

Bộ Thư bật ra một tiếng nghèn nghẹn, viền mi đã ướt: “Thẩm Hủy, nếu anh làm vậy, anh Hi Quang sẽ chẳng còn gì cả. Anh ấy yêu mến Thẩm Miên và Thẩm Dã, anh ấy đã rất cố gắng để chung sống hòa hợp với họ, anh ấy chỉ muốn có một gia đình.”

“Khi ra trước tòa, Raskolnikov đã tự biện hộ bằng câu ‘trong một phạm vi nào đó, không có luật pháp gì nữa’. Cậu còn nhớ không, cậu ấy từng nói mình không phải Raskolnikov, cậu ấy đã đủ trống rỗng để không còn cảm giác ân hận.”

“Thẩm Hi Quang.” Cậu dụi mạnh khóe mắt ướt nhòe, gần như dùng hết sức bình sinh để nói: “Nếu anh còn nhận ra âm thanh của em thì chờ em, chỉ một ngày thôi. Trên đường lưu đày khổ sai, Raskolnikov có Sonya bầu bạn, nếu anh muốn làm gì thì chờ em đến rồi hãy làm, được không? Em xin anh… chỉ một ngày thôi. Em cầu xin anh. Cho em một ngày nữa…”

Sau một tiếng thở, đầu dây bên kia ngắt máy.

“Thẩm Hi Quang! Thẩm Hi Quang!” Bộ Thư ngã nhoài xuống chân giường, cổ tay bị đụng đau điếng nhưng không thể nào sánh bằng sự hoảng loạn trong lòng.