Đăng vào: 1 năm trước
.
“Không có.” Cậu treo túi cho anh, mỉm cười: “Em muốn được gặp anh.”
“Tại sao lại muốn gặp tôi?”
“Tại lâu rồi chúng ta không gặp nhau.”
“Đó không phải câu trả lời.”
“Vậy… lý do em nhớ anh có được không?” Cậu xoa gáy, vành tai đỏ lên.
Anh ngồi lên yên sau, tính nắm áo cậu thì khựng lại.
Bỗng, có một người chạy đến trước cả hai. Uông Xuyên siết vạt áo, lấy can đảm nói: “Xin, xin lỗi vì đã làm phiền… nhưng tôi có thể làm quen với anh không?”