Chương 16: Tỏ nỗi lòng

Gãy Cánh - A Tử

Đăng vào: 1 năm trước

.

Vai cậu rung lên, toan nhìn thì bị che mắt.

“Cảm thấy không?” Anh cười như rũ rượi vào tai cậu: “Đây là thứ mà Thẩm Miên và Thẩm Dã sẽ không bao giờ có được… Dù cậu không nhìn thấy nhưng chúng vẫn luôn ở đó. Tôi có thể quên tên họ, tuổi tác, quá khứ, trở thành một người hoàn toàn khác… Nhưng những thứ này sẽ không bao giờ thay đổi hay biến mất. Chúng là minh chứng cho danh tính của tôi. ‘Chúng’ chính là tôi.”

Bộ Thư thở hắt một hơi, nắm chặt cổ tay anh: “Vậy thì tìm thứ khác làm minh chứng cho anh. Anh không nhớ mình là ai thì để em giúp anh nhớ lại. Anh không cần phải khắc ghi danh tính vào cơ thể nữa bởi vì em sẽ ghi nhận anh trên trang giấy.”

“Trên đời này chỉ có một Thẩm Hi Quang, em sẽ không nhận lầm.” Cậu nói xong liền đỏ mặt.

Thẩm Hi Quang ngẩn ra nhìn nốt ruồi sau cái gáy ửng hồng của cậu. Lòng bàn tay đang bao bọc những vết sẹo của anh như nóng dần lên.

Anh không tức giận. Không thấy gì vui mừng, hay là đáng mong đợi.

Nhưng anh lại nghe tiếng mưa rơi vào lòng, âm vang rõ ràng, tưới mát mọi nơi.