Đăng vào: 1 năm trước
Thẩm Hi Quang thình lình sà xuống bếp, nhặt lấy một mảnh vỡ sắc nhọn giơ lên cao, hét lên: “Anh cút đi Thẩm Miên! Tôi không cần anh nữa!”
Mảnh sành đâm vào dưới xương đòn của đàn anh. Máu chảy ra nhưng không nhiều vì anh đột nhiên khựng lại, bất động… Bàn tay gầy gò thả mảnh sành ra.
Âm thanh đó như là thần chú hóa giải xiềng xích cho Bộ Thư. Cậu kinh hãi, hấp tấp lao đến ôm lấy anh, giữ chặt hai tay để anh không thể tự làm hại mình.
“Anh ơi… Anh ơi… Anh có sao không?” Mở miệng ra cậu mới thấy giọng mình run rẩy vì sợ.
Mà không chỉ giọng, tay chân và cơ thể cậu, nhưng toàn thân Thẩm Hi Quang cũng đang run bần bật lên.
Anh đờ đẫn nhìn cậu. Cậu ngờ ngợ nhận ra đó không phải là anh, ngập ngừng: “Thẩm… Thẩm Miên?”