Hưng Thiếu, Xin Anh Dịu Dàng Một Chút!
Đăng vào: 10 tháng trước
“Thôi thôi không làm phiền hai đứa!”, nói xong hàng xóm đi vào nhà. Để lại hai người không khí ngượng ngùng.
Thanh Nhân gãi đầu bảo: “Trời bộ nhìn tôi không ra dáng bạn trai lắm sao mà chối lẹ dữ vậy?”
“Ừ!”
Thanh Nhân lắc đầu, anh mỉm cười: “Thẳng thắn thế sao? Có thể cho tôi một cơ hội”
Đặng Lam Trà lắc đầu: “Đừng lãng phí thời gian vào tôi. Tôi không xứng đâu! Sau này tìm một cô gái nào đó để mà yêu đương.”
Bị từ chối Thanh Nhân không làm khó cô: “Không sao! Tôi về đây. Cậu vào nhà đi. Hy vọng thời gian tới cậu sẽ mở lòng với tôi!”
Đặng Lam Trà ngẩng mặt lên trời. Cô rõ ràng không muốn mở lòng với ai vì cô không thể nào quên được hình bóng của Nguyễn Phục Hưng. Vì hình bóng ấy chỉ duy nhất, có thể ăn sâu vào lòng cô. Đặng Lam Trà không khóc, cô chỉ thấy sống mũi cay cay, trái tim hơi nhói một chút: