Chương 24: Mặc kệ lời cầu xin

Hưng Thiếu, Xin Anh Dịu Dàng Một Chút!

Đăng vào: 10 tháng trước

.

Từ thiên đường bay thẳng xuống địa ngục. Lam Trà biết số phận không thoát khỏi rồi. Cô chảy nước mắt, không còn sức để vùng vẫy. Hai tên đó trói tay cô lại còn dùng một ái áo khoác che đi để mọi người không chú ý. Hắn dìu cô đi vào lối dành cho nhân viên, đến căn phòng khuất sâu trong dãy hàng lang dài ở quán bar.

Tên đó ném Đặng Lam Trà lên chiếc sofa của phòng thay đồ. Ở đây lập tức có hai người phụ nữ đến nhận Lam Trà. Tên nam nhân chỉ mặt Lam Trà rồi nói: “Ông chủ căn dặn trang điểm kỷ và thay quần áo cho ả. Món hàng này kiếm không ít tiền đâu. Là có người đặc biệt dặn dò.”

Người nữ gật đầu: “Dạ.”

Sau khi tên đàn ông ra ngoài, người nữ dùng khăn lau sạch vết máu trên môi của Lam Trà. Lúc này Lam Trà van xin hai người phụ nữ: “Xin các cô thả tôi ra. Tôi trả tiền cho các cô. Tôi xin hai cô.”

Người nữ lắc đầu: “Ngay cả chúng tôi còn không tự cứu mình được. Còn nghĩ đến chuyện cứu cô?”

Người nữ vừa nói vừa dặm lại phấn thật kỹ che đi chỗ sưng đỏ. Còn đeo vào cho cô chiếc mặt nạ nửa mặt. Sau đó quần áo cho Lam Trà.

Lam Trà gào lên: “Đừng mà… Thả tôi ra… Đừng mà xin các cô!”