Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều - Nam Hi Bắc Khánh
Đăng vào: 1 năm trước
Hàn Nghệ nói: “Căn cứ vào tình hình thực tế để quy định kích thước vải vóc, làm cho kích thước đa dạng hóa lên.”
Chử Toại Lương cau mày nói: “Kích thước đa dạng hóa?”
Hàn Nghệ gật đầu nói: “Đúng là như vậy. Thực ra nói cho tới cùng, vải vóc thông dụng như thế, cũng là bởi mọi người không thể thiếu vải vóc, như là quần áo, chăn đệm, khăn tay, màn.v.v. Nhưng nghĩ kĩ một chút, thì cũng chỉ có mấy tác dụng lớn đó, chẳng gì khác ngoài quần áo, chăn đệm, khăn, rèm, nhưng những vật dụng sinh hoạt này cần kích thước vải vóc khác xa nhau. Điều này vốn chẳng thành vấn đề, người dân có thể căn cứ vào nhu cầu của mình mà dệt vải, nhưng do tơ lụa cũng tương đương với tiền bạc, nếu như dệt miếng lụa kích thước nhỏ, thì sẽ ảnh hưởng tới giá trị bản thân vải vóc, dù sao thì miếng lụa càng nhỏ thì tác dụng càng ít, trực tiếp ảnh hưởng tới giá trị của nó, điều này vô cùng mâu thuẫn, nếu như triều đình có thể cho phép đa dạng hóa kích thước vải vóc, thì điều mâu thuẫn này có thể giải quyết dễ dàng.”
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: “Ngươi nói thì đơn giản lắm, vừa rồi ngươi cũng đã nói đó, tơ lụa với triều đình mà nói, không chỉ có tác dụng may quần áo, mà nó còn là tiền tệ, nếu như đa dạng hóa, thì nhất định sẽ đem lại không ít phiền phức cho giao dịch.”
Hàn Nghệ nói: “Tuy nhiên tơ lụa sở dĩ có thể làm tiền tệ, nguyên nhân nhiều hơn là con người không thể thiếu tơ lụa, đây mới là giá trị của tơ lụa, chúng ta không thể coi nhẹ giá trị thực sự của nó, mà một mực coi nó là tiền tệ, làm vậy chỉ có tác dụng không mong muốn, hơn nữa khi đa dạng hóa kích thước, không chỉ không làm nhiễu loạn thị trường giao dịch, mà còn làm cho tiền tệ phong phú hơn, tiền đề là chúng ta phải làm sao cho thật quy phạm.”