Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều - Nam Hi Bắc Khánh
Đăng vào: 9 tháng trước
Dương Triển Phi còn đang ngẩn người ra, y thực sự chẳng nghĩ tới việc này, bởi vì cho dù là diệt trừ gian tế trong thành hay dùng không thành kế ngăn địch, đều là do Hàn Nghệ nghĩ ra cả, cho nên y vẫn luôn cho rằng đây đều là công lao của Hàn Nghệ, cũng chẳng có ý định đi cướp công, nhưng hôm nay Hàn Nghệ lại nói như vậy, tự cảm thấy mình hình như không phải là không có công gì, cũng đích xác là đã làm không ít việc, nhưng trước mặt nhiều trưởng bối thế này, không thể tránh khỏi có đôi chút e ngại.
Tần Vũ đột nhiên nâng chén đứng dậy nói: “Hàn tiểu ca nói đúng lắm, nhị ca hữu dũng hữu mưu, gặp gian nguy không nao núng, thật là chân truyền của Dương thúc, có phong độ của một đại tướng, quả là một đấng anh hùng, tiểu đệ cũng kính nhị ca một chén.”
Tên tiểu tử này cũng không ngu nhỉ, ít ra câu nói này nghe cũng tạm.
Hàn Nghệ sao có thể không biết Tần Vũ đang định giở trò gì, đây là một một mũi tên trúng hai đích. Khi ở trong rừng, Hàn Nghệ đã nhìn ra thằng nhãi này thích Dương Phi Tuyết, gọi nhị ca ngọt thế, cái dã tâm này thì ai mà chả nhận ra, nên cũng phải biết lấy lòng cậu hai, hơn nữa, từ tình huống vừa rồi có thể thấy, Tần Vũ hiển nhiên không khoái gì Hàn Nghệ, một là Hàn Nghệ trước kia đã chơi y một phen, hai là Hàn Nghệ chẳng qua cũng chỉ là một nông dân, y đương nhiên coi thường Hàn Nghệ, nếu như quy hết công lao vào Dương Triển Phi thì đương nhiên là tốt nhất rồi.
Tuy nhiên điều này lại hợp với tâm ý của Hàn Nghệ, cái hắn muốn thấy chính là kết quả này.