Đăng vào: 1 năm trước
.
“Ừ chưa quên, nhưng cô ổn không vậy? Không đi được thì thôi, không cần cố chấp làm gì.”
Kiều Trang ngồi phịch xuống ghế, đem tách trà đã nguội lạnh của mình từ nãy đến giờ uống cạn một hơi, khẳng khái đáp.
“Đi! Nhất định phải đi! Em không có gì để sợ cả, còn chị có dám không?”
Dạ Lý hừ lạnh, cũng hớp một ngụm trà đầy rồi đặt mạnh xuống bàn làm nước trà sóng sánh loang ra.
“Cô hai Dạ Lý này không biết sợ gì cả, đi!”
Thu Phượng ở một bên chứng kiến toàn bộ thì không khỏi lắc đầu thở dài.
“Nước trà mà mấy đứa làm quá hà, chị tưởng đang cắt máu uống rượu ăn thề rứa.”