Đăng vào: 9 tháng trước
“Dựa vào việc sau đó em sẽ có cách để Dạ Lý nhanh chóng theo chị trở về quê, không cần dây dưa ở đây nữa, em biết chị không thích Sài Gòn, chỉ là bị cha má của chị sai biểu lên đây mang Dạ Lý về sẵn tiện gắn kết tình chị em gì gì đó. Thu Phượng ơi là Thu Phượng, chị có thật sự đoan trang hiền hòa, với ai cũng dịu dàng thân thiện hay không? Chỉ mỗi chị là biết.”
Dường như bị nói trúng tim đen, Thu Phượng liền thay đổi thái độ, phút chốc nụ cười trên môi cô đã tắt liệm, thay vào đó là một ánh nhìn sắc bén như dao, hoàn toàn khác xa so với dáng vẻ mà mọi người vẫn trông thấy.
Hình như Thu Phượng đã không còn là Thu Phượng, hay đây mới thật sự là Thu Phượng?
Một thiếu nữ xứ Huế luôn mang lại thiện cảm cho người đối diện, đằm thắm hơn cả mặt nước sông Hương nhưng có chăng lại là cái vỏ bọc để chiếm lấy sự thương yêu tán dương từ mọi người, vai diễn mà Thu Phượng dựng lên từ bé!
“Chị ghét nhất là bị uy hiếp.”
Bỗng, Thu Phượng chộp lấy cổ tay Kiều Trang giật mạnh về phía mình làm cô mất thăng bằng suýt chút ngã nhào vào người đối phương, lại thấp giọng thâm trầm nói tiếp.
“Trò trẻ con của em không dùng được với chị đâu, tách Dạ Lý và Nam Sa ra khỏi nhau sao vui vẻ bằng nhờ em khai thông tri thức mà chị biết được trên đời này còn có loại cảm tình nữ giới thú vị như vậy. Em nói biết đâu chị sẽ tìm được người đàn bà của mình à? Phải đó, hình như chị tìm được rồi này, ranh con!”