Đăng vào: 1 năm trước
.
Ả nhích lại sát bên nàng, vòng tay qua ôm eo dựa vào vai nàng khép nép như một chú mèo nhỏ.
“Tao buồn rồi, tại mày đấy, mày phải dỗ tao.”
Nam Sa không ôm lại ả, dù trước đó từng tiếp xúc thân mật rồi nhưng nàng trước sau vẫn vẹn nguyên sự khó hiểu lẫn sợ sệt.
“Cô hai muốn con dỗ thế nào? Dỗ như em bé sao?”
“Không phải, là dỗ như…”
Ả đã tự nói với chính bản thân mình và cũng đã tự nói với nàng rằng sự việc xảy ra hôm trước chỉ là tai nạn, đừng nhắc nhớ và cũng không nên tiếp tục. Nhưng lúc này ả lại đang làm cái gì vậy chứ? Lại buông thả chính mình rồi.
Đức hạnh mà Thu Phượng nói tới, vô nghì mà ả khẳng định mình không hề phạm phải, giờ nó như một trò hề vậy…