Đăng vào: 1 năm trước
Nói về phía Quang Vinh, đợi Ngọc Trân ra khỏi phòng, thông qua máy tính, anh liền tiếp tục mở camera lên xem. Yến Nhi đang ngồi dưới phòng kinh doanh, cô nàng đang hội họp với các nhân viên khác. Sau bao năm anh vẫn thấy cô không khác xưa là mấy, ngoại trừ mái tóc có vẻ ngắn hơn. Thất tình, có lẽ đó là nguyên nhân khiến cô thay đổi mái tóc, tựa như một sự vứt bỏ, chấm dứt quá khứ để bắt đầu lại một cuộc sống mới.
Cô trong mắt anh vẫn vậy, nhưng liệu anh trong mắt cô sẽ như thế nào. Liệu cô có nhận ra, sau bao nhiêu năm, sau bao nhiêu chuyện xảy ra, chỉ có anh là yêu cô chân thành và chưa bao giờ phản bội.
Có lẽ mọi chuyện sẽ chẳng có gì và anh cũng sẽ chẳng tự trút bực bội vào người, khi vào buổi chiều tan ca, anh đứng trên phòng nhìn xuống đường và nhận ra Yến Nhi đang bước tới một chiếc xe đậu bên lề. Không khó để anh nhận ra chủ nhân của chiếc xe màu đen đó, không ai khác chính là thằng khốn Nhật Minh.
“Hi, Pikachu.” Nhật Minh trêu chọc khi Yến Nhi vừa ngồi vào trong xe.
Cô quay sang và thấy Nhật Minh ăn mặc rất sang trọng. “Ăn mặc bảnh bao quá. Shin tầm thường mọi bữa đâu rồi?”
Nhật Minh nhếch môi. “Lỡ hứa dẫn ai đó đi ăn, nhân dịp đi làm ở công ty mới, nên mình phải diện lên thôi. Mắc công họ lại bảo mình xuề xoà.”
Cô nhướng sang xoa đầu anh. “Ok, Shin.” Shin là cậu bé bút chì, là biệt danh cô đặt cho anh để đáp trả lại cái từ “Pikachu”. Nghĩ sao dám gọi cô là Pikachu. Láo toét.