Chương 4: Đi thỉnh an sớm

Đế Tướng Lưỡng Khuynh Quốc - Liễm Chu

Đăng vào: 1 năm trước

.

Phùng Tĩnh Tô quỳ gối trước bài vị của Lý tiệp dư, thắp hương, thiêu tiền vàng, “Nương, con đã quay về.” Chưa từng nói quá nhiều, thật ra nàng cũng không phải người nói nhiều. Có một sư phụ lảm nhảm cả ngày, nàng cùng sư muội Cố Ly đều có tính cách lạnh lùng, đại khái sợ chính mình trở thành người lải nhải giống sư phụ.

Nàng chỉ nói có một câu như vậy nhưng đã quỳ ở trước bài vị rất lâu. Đến khi Thúy Điệp đứng sau nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Công chúa, Sung Nghi nương nương tới.”

Phùng Tĩnh Tô quay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ mặc triều phục lộng lẫy đi tới, có một cung nữ theo sau. Truyện Nữ Cường

“Vân Dật bái kiến Sung Nghi nương nương.” Phùng Tĩnh Tô đứng dậy chào hỏi.

“Đứa nhỏ này, khách khí với bổn cung như vậy.” Trần Sung Nghi nhanh tay đỡ lấy nàng, “Nghe nói ngươi hồi cung ngày hôm qua, bổn cung biết ngươi có việc, không thể quấy rầy, liền nghĩ hôm nay đi thăm mẫu thân ngươi, nói cho nàng biết con gái nàng đã hồi cung, không nghĩ tới lại gặp ngươi. Mau ra đây bổn cung xem xem, quả nhiên là ‘thay đổi tuổi mười tám*’, nhìn dung mạo này của ngươi, đúng là người đẹp hiếm có, mẫu thân ngươi biết được chắn chắn sẽ vui lắm!” Trần Sung Nghi nói xong, vành mắt đã ửng đỏ, “Bổn cung với mẫu thân ngươi thân như tỷ muội, ban đầu nghĩ rằng trong thâm cung tịch mịch này sẽ luôn có một tỷ muội làm bạn, đáng tiếc, mẫu thân ngươi còn trẻ tuổi đã đi mất, bổn cung mấy năm này cũng không chăm sóc ngươi được, bổn cung thật có lỗi với mẫu thân ngươi!”

* 果然女大十八变: nữ đại mười tám biến. Người ta thường dùng để chỉ việc các cô gái đã thay đổi rất nhiều, ngày càng xinh đẹp hơn.

Phùng Tĩnh Tô nhanh tay lấy khăn đưa cho Trần Sung Nghi lau nước mắt, “Nương nương đừng nói như vậy. Vân Dật mất mẹ từ nhỏ, may mắn có nương nương để ý, vậy mới có thể trưởng thành đến nay, tình nghĩa của nương nương với mẫu thân ta, việc nương nương làm cho Vân Dật, Vân Dật đều nhớ rõ.”