Chương 17: Trống vang tranh minh

Đế Tướng Lưỡng Khuynh Quốc - Liễm Chu

Đăng vào: 1 năm trước

.

Tiếng trống của Phùng Tĩnh Tô vang lên, tiếng trống thùng thùng dường như đập thẳng vào trong lòng, rung động lòng người. Sau đó tiếng đàn tranh cũng nhập vào, nối liền với nhịp trống trong nháy mắt. Tất cả mọi người đều chưa từng nghe từ khúc này, thế nhưng trống vang tranh minh dường như kéo mọi người vào trong tà dương chiến trường đỏ quạch như máu. Đại chiến qua đi, núi thây biển máu, cờ tàn đơn côi, quạ bay rợp trời, tiếng trống ù ù, đàn tranh thanh thanh, tuy là hai nữ tử nhưng phần thể hiện không mang theo chút cảm giác phấn son nào, khúc nhạc hùng hồn kịch liệt gây cho người ta cảm giác bị bóp nghẹt. Mãi đến khi kết thúc, mọi người mới thở phào một cái.

An Quốc công phủ Đại tiểu thư Quan Tuyết Băng cầm khăn lau mắt, chẳng biết nước mắt của nàng đã rơi từ bao giờ. Nàng xuất thân từ võ tướng thế gia, cha mẹ đều là lão tướng sa trường. Nàng chưa từng thấy sa trường chân chính, thế nhưng nàng đã thấy dáng vẻ phụ thân bị thương. Thì ra chiến trường chân chính là như vậy, đẫm máu, tà dương, giết chóc, chinh phạt.

Nàng lau khô nước mắt trên gương mặt, vỗ tay đều tiên. Có nàng tiên phong, mọi người mới tỉnh táo lại, nhao nhao vỗ tay theo. Tất cả lời nói lúc này đều là dư thừa, chỉ có tiếng vỗ tay mới thể hiện được nội tâm kích động và sự tán dương sâu sắc. Cho dù là Trang Nhược Vân hay Trình Phương Đình cũng không thể không vỗ tay. Trong tình huống này mà vẫn không phục thì không phải là sĩ diện mà là mất mặt.

Đàn xong âm cuối cùng, Tiết Ngải thu tay về. Tay của nàng vẫn run nhè nhẹ, không phải sợ hãi và căng thẳng mà là kích động. Lúc nàng luyện tập khúc nhạc này chưa từng có tiếng trống chêm vào, cho nên hôm nay nàng cũng bị cảnh tượng được miêu tả bên trong từ khúc ảnh hưởng.

Bỗng nhiên, tay của nàng bị một đôi tay khác nắm chặt, giọng nói của Phùng Tĩnh Tô vang lên trên đỉnh đầu: “Tam tiểu thư, cảm ơn vì đã hợp tác.”

“Đây là khúc nhạc nào thế? Ta chưa từng nghe thấy.” Quan Tuyết Băng hỏi.

“Thủ khúc này tên là ‘Khúc Chiến Cổ’, là từ khúc được học trong thư viện, nghe nói là một cổ khúc. Không ngờ Tam tiểu thư cũng biết đánh, thật đúng là duyên phận.” Phùng Tĩnh Tô nói dối không chớp mắt.