Cá Mặn Tiểu Thiếu Gia - Lê Ngọc Diệp
Đăng vào: 1 năm trước
Tuy rằng chuyện này có hơi thất lễ, nhưng vì nghĩ cho đại cục, mong mọi người hợp tác một chút.
Người ngay thẳng không có gì phải sợ, chỉ những ai có tật giật mình mới không cho xét mà thôi”.
Mã Tranh hợp thời đưa ra đề nghị, sau đó ánh mắt không tự chủ được mà liếc về phía Phó Gia Hiên bên kia.
Mọi người mặc dù cảm thấy bản thân bị liệt vào dạng tình nghi như vậy rất mất thể diện, thế nhưng Mã Tranh rất khôn ngoan, bồi thêm một câu “chỉ có kẻ có tật giật mình mới không chịu cho xét”, nên mọi người không còn cách nào khác ngoài thuận theo.
Nếu bọn họ thật sự không cho xét, vậy chẳng khác nào thừa nhận mình là kẻ trộm? Trộm đi đồ vật Ngự ban, này là tội lớn cỡ nào? Bọn họ có thể chịu được hậu quả đó sao?.
Tranh thủ giờ nghỉ trưa còn chưa kết thúc, Mã Tranh và Cố Văn Vũ đi xét từng người một. Dĩ nhiên bọn hắn biết ngọc phỉ thúy đang nằm ở chỗ nào, cho nên khi xét mấy người khác liền hết sức qua loa.
Xét qua một loạt người, nhưng dĩ nhiên không tìm thấy cái gì hết. Sau cùng chỉ còn lại mỗi bàn của Cố Văn Quân và Phó Gia Hiên.