Tiểu Dương Đà - Vô Liêu Đáo Để
Đăng vào: 1 năm trước
Thì ra, không phải Kim Ô chưa từng gây thương tổn cho Phù Tang, mà là cành Phù Tang vốn dĩ không hề sợ lửa đốt.
“Ngươi xem đi, vậy chẳng phải có cầu rồi sao?” Giọng U Nghiên vang lên bên tai, yếu ớt đến mức khiến người đau lòng.
“Ngươi…” Diệc Thu nghẹn một chút, nhìn màu môi trắng bệch của U Nghiên, nửa ngày vẫn chưa nói nên lời.
U Nghiên thấy đôi mắt đỏ hoe của Diệc Thu, khóe môi nhịn không được mà cong lên, vươn đầu ngón tay lạnh lẽo gạt đi giọt lệ nơi khoé mắt nàng, rồi nhẹ giọng hỏi: “Khóc gì chứ? Ta nghỉ ngơi vài ngày là ổn rồi.”
“Ngươi làm như vậy là bởi vì ta sao?” Diệc Thu nhỏ giọng hỏi với đôi mắt đỏ bừng.
U Nghiên im lặng một lát, cười nói: “Ban ngày chọc ngươi giận… Bây giờ đã nguôi đi phần nào chưa?”