Tiểu Dương Đà - Vô Liêu Đáo Để
Đăng vào: 1 năm trước
.
Diệc Thu nghe vậy không khỏi sửng sốt, nếu U Nghiên không nhắc tới, có lẽ nàng sẽ quên mất chuyện mình còn chưa ăn cơm chiều.
Không đợi Diệc Thu hồi phục tinh thần, U Nghiên đã tự tay lấy ra hai cái bánh nướng, không biết lấy từ đâu, có hơi lạnh, nàng đặt ở trong lòng bằng tay bắt đầu dùng linh lực hâm nóng lại.
“Chẳng phải ngươi… Ngươi cảm thấy, đề, đề nghị của ta, cực ấu trĩ, cực nhàm chán sao?”
“Ừ.” U Nghiên xé một miếng nhỏ rồi đưa tới bên miệng Diệc Thu, “Vô cùng ấu trĩ.”
Diệc Thu cắn nó, chớp chớp mắt nhìn U Nghiên, đáy lòng không tự giác dâng lên một cảm giác ấm áp, những oán khí tích tụ trong bụng cách đây vài phút trước bỗng chốc đã biến mất không còn tăm tích.
– —o o—-