Chương 44

Nam Chính Và Phản Diện Đột Ngột Theo Dõi Tôi !!!

Đăng vào: 2 năm trước

.

Diệp lâm Anh nhíu mày ngay lập tức:” Phòng cậu đâu? Nãy còn nằng nặc ngủ với thằng đó mà “ Không hiểu sao lại có mùi dấm lan toả. Lạc Văn Xuyên xua xua tay

– Thằng nhóc đó ngủ ngáy lớn quá, tôi không chịu được.

Đạt đến trình độ thượng thừa nói dối không chớp mắt. Lạc Văn Xuyên dĩ nhiên không thể nói rằng vì đề phòng tên kia nên mới mò qua đây, như vậy thà bắt cậu chui xuống đất cho rồi. Diệp Lâm Anh nhíu mày đứng im tại chỗ, lúc cậu sắp bỏ cuộc thì hắn lại né qua một bên, trầm ngâm đi vào trong

– Vào nhớ đóng cửa

Lạc Văn Xuyên hớn hở chạy vào, nhìn ngó căn phòng của hắn. Cậu bĩu môi, lớn hơn phòng cậu rất rất nhiều, đúng là độc tài có khác mà. Lạc Văn Xuyên không hề cảm thấy mất tự nhiên leo lên giường nằm lướt điện thoại, lướt được một chút thì mắt đã nhíp lại, ngủ quên mất, điện thoại trên tay cậu vẫn còn phát ra âm thanh video mà cậu đang xem dở. Diệp Lâm Anh uống xong một ly rượu ở ngoài ban công liền chậm rãi đi vào, hắn đặt ly rượu đã rỗng tuếch lên bàn trà, nhìn Lạc Văn Xuyên thu mình lại một góc giường, nằm nghiêng ngủ say. Hắn tắt đèn, chỉ để lại đèn ngủ ở đầu giường rồi cũng tháo dép đi ngủ. Diệp Lâm Anh nằm nhìn bóng lưng của Lạc Văn Xuyên, thì ra đàn ông cũng có eo nhỏ thế này, hắn như bị nhập liền vươn tay chạm qua thắt lưng của Lạc Văn Xuyên, trêu chọc nhéo một cái. Lạc Văn Xuyên ngủ say bị phá hoại, cậu nhíu mày:”ừ” một tiếng nhỏ rồi trở mình. Giường vốn rộng, nay vì cú xoay người của Lạc Văn Xuyên liền bị thu hẹp hơn một nửa, khuôn mặt của Lạc Văn Xuyên đối diện với tầm mắt của hắn. Lúc ngủ nhìn cậu trông rất bình yên, khuôn mặt thả lỏng, đôi mắt vốn sáng sủa đã không thấy đâu nữa. Diệp Lâm Anh trầm ngâm nhìn ngắm hồi lâu, hắn nhớ lại lúc ở trạm cảnh sát đã bị thu hút bởi khuôn mặt này, vô tình đưa tay lên chạm vào eo cậu lúc nào không hay biết. Đây là cảm giác lần đầu tiên hắn trải qua, ngay cả Tô Thanh cũng chưa bao giờ đem lại cảm giác đó. Một thứ cảm xúc nhộn nhạo trong lòng, lại kèm theo một chút chiếm hữu.

Diệp Lâm Anh nheo mắt, hắn chậm rãi đưa tay lên, đặt lên thắt lưng của Lạc Văn Xuyên, quần áo trên người cậu cọ vào lòng bàn tay hắn. Lạc Văn Xuyên co ro lại vì lạnh, tay cậu vô thức nắm lấy một góc ái thun của Diệp Lâm Anh. Hắn hơi buồn cười, kéo mền dày lên đắp qua bả vai của Lạc Văn Xuyên, cậu liền nằm im không động đậy nữa.

Diệp Lâm Anh như cảm thấy vẫn còn thiếu cái gì đó, hắn đưa mắt lên nhìn đôi lông mi dài của Lạc Văn Xuyên, tổng quan khuôn mặt của Lạc Văn Xuyên khỏi phải nói chính là đẹp đến hoàn mỹ, một sợi lông mày cũng không lệch. Hắn di chuyển tay từ thắt lưng lên đến vai rồi đến tóc của Lạc Văn Xuyên khẽ vuốt nhẹ, đột nhiên tiến sát lại, đặt một nụ hôn cực kì nhẹ nhàng lên chính giữa hàng lông mày của cậu, ôn nhu nói một tiếng