Chương 31: Nữ vu #8

Mỹ Nhân Sao Chổi - Dẫn Lộ Tinh

Đăng vào: 10 tháng trước

.

Vang lên một tiếng, A đơn phương cắt đứt liên lạc. Thanh Trường Dạ vẻ mặt không hề gì mà mắt đối mắt với khuôn mặt mĩ lệ cực kỳ trước mặt. Tay đối phương dừng lại ở cổ như một con rắn máu lạnh, quấn quanh hắn từ đầu đến chân, khiến hắn không thể tiếp tục giãy giụa nữa.

“Nếu một người muốn đi một không gian khác, ngoại trừ năng lực dị năng xuyên qua thời không cường đại, người này còn cần vật trung gian và pháp trận để tiện cho việc thi triển dị năng.” Nụ cười của Anye dưới ngọn đèn cực đẹp, như một lùm hoa từ từ nở rộ, nhưng lùm hoa này lại ăn tươi xương cốt Thanh Trường Dạ, rút sạch máu thịt hắn: “Người có dị năng không gian không ít, trận pháp không phải việc gì khó, mấy trăm năm trước đã có người có thể vượt qua thời gian và không gian. Nhưng lần đầu tiên tôi biết có người muốn dựa vào đồ cổ để quay về triệu năm trước. Thật không hổ là người ngoài hành tinh, mạch suy nghĩ rất đặc biệt.”

Thanh Trường Dạ nhẹ nói: “Anh nghĩ sao?”

“Tôi không muốn thế nào cả, Thanh Thanh,” Đôi mắt dài dài của Nữ vu hơi hơi nhếch lên, cách gọi kia khiến Thanh Trường Dạ nhíu mày: “Tôi chỉ là thấy được chuyện tương lai, không muốn lại khiến tai nạn xảy ra với bản thân mà thôi, em vừa nói thích tôi, tôi đã vui đến mức không biết làm thế nào. Tôi đã từng nhốt em vào quan tài bằng sắt, cho em 300 năm để em nghĩ lại sai lầm của mình, nhưng em từ bên trong chạy đi mất, tôi không bao giờ tìm được em nữa. Tôi ngu ngốc lắm đúng không? Tại sao tôi lại muốn nhốt báu vật như em đi chứ?”

Anye hôn một cái lên khoé môi hắn, khuôn mặt trắng nõn kiều diễm nhuốm dục vọng. Vẻ mặt mờ ám không rõ này lại quay về trên người Anye, biết bây giờ là nhân cách thứ hai chiếm chủ đạo, Thanh Trường Dạ rũ mắt xuống. Anye ra hiệu hắn nhìn về một đầu khác của căn phòng, màn hình chẳng biết xuất hiện từ lúc nào hấp dẫn sự chú ý của Thanh Trường Dạ, nhóm tinh đạo bên kia như thể nhận được mệnh lệnh gì, bắt đầu đập liên tục vào đồ cổ ngôi sao xanh xếp chồng chất. Bên trong có tranh sơn thuỷ, bình hoa sứ xương, cái ô, kính mát, thậm chí là cửa sổ kính màu, những món đồ kia chất lên nhau, một tinh đạo trong đó rót xăng lên trên, ánh lửa ngất trời cuốn tất cả lại cùng nhau, không tới nửa giờ, những món đồ cổ giá trị ngàn vàng này đều sẽ trở thành tro tàn: “Đồ A mua giúp em cũng không giữ được bao lâu nữa, chẳng mấy chốc sẽ có người dùng biện pháp giống vậy đốt chúng nó. Em không về nhà được nữa rồi, Thanh Thanh.” Y đặt hắn lên cái bàn duy nhất trong phòng, tiếng chén Tiệc Thánh rơi xuống đất trong trẻo vui tai: “Đây là cái bàn. Đáng tiếc không phải bàn làm việc. Vua Liên bang với em từng thử trên bàn làm việc, nhân ngư thì muốn em giúp nó sinh nở hậu đại, chúng ta có thể thử hết từng cái.”

“Anh như thế này ngây thơ quá,” Thanh Trường Dạ thấp giọng cười cười, “Trước đây sao không nhìn ra anh ngây thơ như vậy nhỉ?”

“Nói gì tuỳ em,” Anye bắt lại cổ tay Thanh Trường Dạ, cắt đứt toàn bộ đường lui của hắn, tóc đen hạ xuống vai thanh niên, một mảng lớn hoa văn đỏ như máu lan rộng trên da thịt trắng nõn. Nội tâm Thanh Trường Dạ chống cự càng mạnh mẽ, huyết vân sẽ lộ ra càng nhiều: “Giúp tôi sinh một đứa đi, honey.”