Chương 18: Thú triệu hồi #5

Mỹ Nhân Sao Chổi - Dẫn Lộ Tinh

Đăng vào: 10 tháng trước

.

Không ai đáp lại, từ trong gian phòng truyền ra tiếng rên đè nén, giữa giọng nói quen thuộc nhuốm đầy âm tiết mập mờ thiếu niên chưa từng nghe, thiếu niên nhíu máy, dùng vũ lực phá khoá cửa, khả năng nhìn đêm tốt giúp nó nhìn thấy không sót chút gì toàn bộ hình ảnh trong căn phòng không bật đèn. Thanh niên tóc đen mắt đen co ro trên giường, hắn ôm một cái gối, hai tay hai chân quấn chặt lấy nó. Thiếu niên sững sờ nhìn Thanh Trường Dạ, hoàn toàn quên mất việc gọi tên hắn. Thanh niên như đoá hoa kiều diễm ướt át, khẽ mở khẽ đóng ăn một góc gối, trong nhuỵ hoa chảy ra chảy ra mỹ tửu ngọt ngào cám dỗ người hái. Không biết qua bao lâu, Thanh Trường Dạ chậm rãi nhắm mắt lại, hàng mi đen nhánh phủ bóng lên hai gò má trắng nõn, từng sợi mỏi mệt lan tràn giữa khuôn mặt, cứ như thể hắn không thể ăn thêm gì nữa, cuối cùng toàn thân không còn sức lực yếu ớt ngã xuống giường.

Thanh niên tóc đen trông khác hẳn mọi khi. Từ khi thiếu niên có ký ức tới giờ, Thanh Trường Dạ vẫn luôn hành động bình tĩnh tự nhiên, cho dù là đối mặt Aurora hùng hổ doạ người, hay là dọc đường chạy trốn đến Wimbledon. Cảnh tượng trước mắt tựa như thay thiếu niên mở ra chiếc hộp Pandora, nó chưa từng thấy Thanh Trường Dạ trông như thế này, người sau trông mỏng manh, ngây thơ, chật vật, lại tràn ngập cám dỗ tội lỗi. Thiếu niên có chút đau khổ nhìn tiểu huynh đệ của mình, cái này không giống với lời là nó chỉ phản ứng với con gái.

Nó quyết định lên tiếng: “A Dạ, anh ổn không?”

Thanh Trường Dạ hơi giật mình, đường cong lưng nhẵn mịn run lên như bị điện giật, hắn mở miệng nói chuyện, mang theo âm nức nở như có như không, thanh niên tuấn tú tao nhã như vậy, lúc lộ ra vẻ mặt thế này nhất định có sức quyến rũ mê người.

“Không ổn.”

“Cần em giúp một tay không?” Nghe hắn nói chuyện, trong đầu chợt loé lên câu phóng túng tận trời kia của Carrie, thiếu niên không kìm nổi nuốt nước bọt một cái: “… Cái gì cũng được.”

“Bàn chân hơi nhức, xoa bóp giúp anh đi.”