Chương 4

Có Nỗi Tương Tư Chỉ Dành Cho Riêng Cậu - Vũ Nguyễn

Đăng vào: 9 tháng trước

.

“Chỉ cần tôi có thể khiến cậu vui.. Chuyện gì tôi cũng có thể chịu đựng được! Tôi sẽ không khóc vì những chuyện nhỏ nhặt này..” An nghe thấy thế, chỉ biết gượng cười, mắt nhắm nghiền lại.

Nguyên nghe thấy thế như thế liền nổi cơn giận lên cao ngút, ra tay càng ngày càng mạnh bạo hơn. Hơi thở của An ngày càng khó khăn và chậm dần. Nguyên vừa giáng những trận đánh vào người An, vừa cười một cách chế giễu cậu bạn.

“Thế sao? Cậu cố tỏ ra mình can đảm và tốt bụng hay sao? Vậy thì hôm nay tôi sẽ cho cậu được toại nguyện.. Cho cậu biết không nên đùa giỡn với tôi như thế!”

Những cảm giác đau đớn cứ thế mà dần lan ra khắp trên cơ thể An. Nguyên vẫn cứ thế mà không có dấu hiệu buông tha, vẫn cứ tiếp tục đánh đập An cho thỏa mãn cơn giận trong người mình.

An cứ ngỡ như mình sẽ ngất đi mất hay tệ hơn sẽ chết mất, ở nơi lạnh lẽo này và vì chính người mà mình thương. Sẽ chẳng ai biết mà đến ngăn cản Nguyên lại. Nguyên dường như không hề có ý định dừng lại. Cậu nhìn gương mặt mà cậu từng ôm ấp trong những giấc mơ, khẽ mỉm cười bình yên. Con người kia dù thế nào, thì An đã trót thương nhớ rồi, khó lòng dứt bỏ. Nhưng ông trời thật biết trêu đùa với cậu, lại để người cậu thương mến hành hạ cậu bằng những cái tát và trận đánh như không có hồi kết này.

An thấy trước mắt mình tối sầm đi. An nhìn Nguyên, vẫn còn đang trút cơn giận kia lên người cậu. Con người ấy còn có thể tàn nhẫn đến mức độ nào nữa? Khi trong mắt An, Nguyên lúc nào cũng thật tuyệt.

“Lẽ nào tôi thích cậu là việc sai trái hay sao? Lẽ nào tôi đem lòng yêu mến cậu là tội lỗi hay sao? Tôi có phải, đã để trái tim mình đi sai hướng quá lâu rồi hay không?”