Chương 36: Nữ vu #13

Mỹ Nhân Sao Chổi - Dẫn Lộ Tinh

Đăng vào: 10 tháng trước

.

Chờ Anye ôm hắn ra từ nhà vệ sinh đã quá giờ ăn trưa, Thanh Trường Dạ đã ngủ trong lòng đối phương. Mặc dù Anye thỉnh thoảng sẽ bỗng nhiên trở mặt, nhưng trong tiềm thức, hắn lại thấy đối phương sẽ không thương tổn đến hắn. Trên thực tế, Anye hình như cũng chưa từng làm chuyện gì đặc biệt quá đáng. Cũng không đúng, hình như hắn yêu cầu cực kỳ thấp với cái từ “thương tổn” này, chỉ cần không mất mạng, hắn thường đều sẽ không coi hành động của người khác ra gì… Kỳ lạ, suy nghĩ trước kia của hắn là như vậy? Có vô tình quá không?

Lúc mở mắt, người đàn ông tóc đen mắt xanh đang yên lặng ngắm nhìn mặt hắn, không biết y đã nhìn hắn bao lâu rồi. Anye xoa xoa đầu hắn: “Đói bụng không?”

Nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã trở nên tối tăm. Thanh Trường Dạ không có khái niệm về thời gian mấy, hắn gật đầu, nhanh chóng có người đưa thức ăn vào. Người đẩy bàn ăn là một cô gái trẻ vóc dáng bốc lửa, dưới đôi chân dài màu socola là một đôi bốt da màu trắng, cùng lắm là mới trưởng thành. Thấy cô nhìn mình chằm chằm, Thanh Trường Dạ cười cười với cô. Lúc đối đãi với các cô gái nên cười nhiều, đây là ai dạy hắn? Anye sao?

Hình như người trên chiếc tinh hạm này rất thích nhìn hắn. Anye chú ý tới động tác của hắn, vươn tay véo véo mặt hắn, rõ ràng không vui lắm, cô gái nhạy bén nhận ra được tâm trạng thủ lĩnh, để bàn ăn lại rồi lập tức lui ra khỏi phòng. Verdun là một tinh cầu cận nhiệt đới, vùng nông thôn bình dị chiếm diện tích rộng hơn so với thành thị. Xúc xích đỏ làm từ phần ruột non mỏng của động vật là một món ăn ngon nổi tiếng của địa phương. Nghe nói tổ tiên người Verdun đã chinh phục hành tinh cằn cỗi này chính bằng những bài ca dao và món xúc xích đỏ phơi khô. Cái trước để thoả mãn tinh thần, cái sau để làm no bụng.

Thấy Thanh Trường Dạ ăn món xúc xích đỏ được cắt thành lát mỏng, Anye bỗng nhiên nói: “Thanh Thanh thích ăn cái này à?”

Thanh Trường Dạ ngẩn người: “Cũng được.”

Đồ trên bàn không được động mấy, Anye buông dao ăn, vươn tay ôm hắn, Thanh Trường Dạ nghiêng đầu: “Em vẫn chưa no.”