Tiểu Dương Đà - Vô Liêu Đáo Để
Đăng vào: 1 năm trước
“Ngươi cũng không hỏi ta ——” U Nghiên nói, nghiêng đầu, ánh mắt tỏ vẻ vô tội, rồi đột nhiên bắt chước giọng điệu thanh xuân thiếu nữ và ngữ khí tràn đầy lòng hiếu học của Diệc Thu để nói tiếp, “U Nghiên, rốt cuộc còn manh mối gì chưa đứt đoạn nữa?”
Khóe miệng lẫn khóe mắt Diệc Thu giật giật liên hồi.
Đúng rồi, nàng quên mất, khi nói chuyện điểu nữ nhân thường cần thêm diễn viên phụ họa.
Nàng hít sâu một hơi, cố gắng rặn ra một nụ cười bất đắc dĩ, nghiêng đầu làm bộ làm tịch hỏi: “U Nghiên, rốt cuộc còn manh mối gì chưa đứt đoạn nữa?”
U Nghiên vừa lòng “ừm” một tiếng, cười trả lời: “Từ Mạch Thuỷ đến đây, không cần bay, chỉ phóng ngựa, một ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn ba lần, ba ngày là đủ.”
“A!” Diệc Thu sửng sốt một chút, rất nhanh liền hiểu được ý của câu này, “Hôm nay là ngày thứ tư, có chậm cỡ nào cũng phải đến nơi rồi!”
Tuy Triều Vân đã tự phong ấn thần lực, nhưng làm việc lại không đến mức chậm chạp như thế. Chưa đến nơi, nếu không phải không muốn đến, vậy chắc chắn là bị chuyện gì đó làm chậm trễ!