Oan Có Đầu, Trứng Có Chủ - Nhất Thế Hoa Thường
Đăng vào: 1 năm trước
.
Anh đi đến, ngồi xổm trước mặt trứng linh thú: “Trứng này.”
Đây là lần đầu Tân Lạc nghe thấy giọng nói của anh cách mình gần đến thế, như thể đang vang lên bên tai vậy.
Rõ ràng không nhìn thấy, nhưng không biết vì cớ gì cậu lại cảm thấy có một luồng áp lực to lớn đang bao phủ lấy mình.
Trái tim bé nhỏ của cậu run lên bần bật, cố gắng nói bằng chất giọng ngây thơ vô số tội: “Vâng?”
Thời Minh Chu bình tĩnh hỏi: “Mấy ngày nay có lừa ta gì không?”
Tân Lạc: “…”
Tiên sư cha nó, tại sao lúc đầu ông đây lại bị Chu Minh nhặt được cơ chứ!