Đăng vào: 10 tháng trước
“Cái tủ kia, ngăn kéo thứ ba bên phải.”
Vốn dĩ có robot giúp việc nhưng mà cậu không thích sử dụng nó, Lục Phong Hàn lại nhiều năm ăn dầm nằm dề ở tiền tuyến, đi theo tinh hạm bay tới bay lui cũng chẳng có phúc lợi xài robot nên cũng quen thói tự làm mọi việc.
Trong ngắn kéo có rất nhiều thuốc, hay xài, hiếm xài, cứu mạng cấp tốc cũng có, trên lầu còn có cả khoang trị liệu, anh nghĩ người này chuẩn bị cũng đầy đủ ghê, sống an toàn đấy.
Cũng yêu mạng nữa.
Phun một ít thuốc lên miệng vết thương của Kỳ Ngôn, anh lấy ra trăm phần trăm kiên nhẫn giúp cậu băng lại. Vừa làm vừa chửi thầm, cuối cùng còn khuyến mãi thêm cái nơ con bướm.
Lục Phong Hàn thưởng thức thành quả lao động bản thân: “Thế nào?”
Kỳ Ngôn rút tay lại, ngắm nhìn cái nơ trên đầu ngón tay, lật qua lật lại mới khen: “Rất đẹp.”