Đăng vào: 10 tháng trước
.
Người trước mặt này là thật.
Anh còn sống.
Cho đến khi nước mắt cậu bị Lục Phong Hàn lau đi, cảm thấy có chút lành lạnh, Kỳ Ngôn mới phát hiện, mình khóc.
Cậu vẫn như cũ cảm thấy mờ mịt, không rõ vì sao mình lại rơi lệ.
Lục Phong Hàn giọt nước mắt của cậu trên ngón tay mình, như là ngọn lửa nhỏ, vết phỏng truyền đến ngực.
Anh bao lại đầu ngón tay lạnh lẽo của cậu trong lòng bàn tay mình, khàn khàn: “Đừng khóc, ngoan, anh và em cùng nhau đi tìm.”
– ———————-