Đăng vào: 1 năm trước
Thiên hà rung chuyển, ngàn vạn vì sao rơi rụng và lần lượt nổ tung
 báo hiệu một hồi tận thế đang đến gần, tuy chỉ là một thiên hà mô phỏng
 nhưng cảnh tượng khủng khiếp này vẫn khiến những thiên tài chứng kiến
 phải khiếp sợ.
Giữa thiên rung địa chuyển, Dương bất lực nhìn cánh tay mình đang dần vụn vỡ thành bụi phấn, cảm giác tựa như đưa tay vào
 máy xay thịt khiến hắn đau đớn đến nỗi không thể kêu la và cũng không
 thể thở nổi.
Hoài Bão và Sùng Hạo cũng chịu cùng kết quả, dường
 như mất đi sự bảo vệ của Thiên Địa Thần Trận đã khiến cơ thể và linh hồn bọn hắn không kiểm soát nổi lượng linh lực khổng lồ nên kết quả sẽ là
 vỡ tung như một quả bóng căng đầy.
Trước thất bại đã định, Dương
 nhận ra những gì Thục Trinh nói là đúng, chỉ Thiên Địa Thần Trận thì
 không thể giết được Nham, nhưng trong khoảnh khắc cái chết cận kề thì
 bọn Dương vẫn không hiểu Khởi Nguyên là gì, có thật sự là một chương của Thiên Thư hay còn ý nghĩa nào khác, và Khởi Nguyên có khả năng gì mà
 giúp bọn hắn hạ được một kẻ từng đạt đến đẳng cấp Tối Thượng như Nham?
Sau một hồi rung lắc, thiên hà bắt đầu xoáy mạnh như một cơn bão khổng lồ,
 tất cả tinh tú bị cuốn vào vòng xoáy và dần tụ lại ở khu vực trung tâm,
 cũng là nơi bọn Dương đang nằm.
Vì ngân hà này là hư ảo và tất cả
 linh lực đều tập trung vào bọn Dương nên những người khác không chịu
 nhiều tác động, tuy nhiên bọn họ biết sẽ thật sự rất khủng khiếp nếu có
 một ngày nhìn thấy cảnh này trên bầu trời.
Tất cả ánh sáng đều tích tụ vào bọn Dương tạo thành một vùng sáng trắng chói lóa.
Nham nhìn cảnh này và cười lạnh: “Kết thúc!”
Nói xong, Nham lướt vào luồng sáng.
ẦM!!!
Ngay khi Nham bước vào, vùng sáng đột ngột nổ tung, vụ nổ khiến cho tất cả
 những tinh tú hư ảo vỡ vụn rồi bắn khắp không gian. Sau vụ nổ, những
 mảnh tro bụi lại tích tụ và hình thành những hành tinh, những ngôi sao
 mới, quá trình này như được tua nhanh, thiên hà dần dần tái lập và lại
 trở thành một vòng xoáy vĩ đại.
Mà ở trung tân vòng xoáy, ba người bọn Dương cũng đã hoàn toàn hóa thành tro bụi, những mảnh vụn cơ thể,
 linh hồn và vật dụng của ba người bọn hắn bị cuốn vào vòng xoáy và đang
 hòa lẫn vào nhau hình thành một vòng xoáy hỗn độn.
“Khởi nguyên của vạn vật chính là hỗn mang.”
Một giọng nói hư hư thực thực bất ngờ vang lên, cơ thể mờ ảo của Kiếm Linh xuất hiện tại vị trí mà Hoài Bão từng nằm trước đó.
Nham vốn lao vào để phá hủy hoàn toàn Thiên Địa Thần Trận nhưng đã thất bại, hắn nhìn Kiếm Linh và giật mình hỏi: “Ngươi là… linh hồn của Thiên
 Kiếm! Hay lắm, có muốn cùng ta thống trị thế giới lần nữa?”
Kiếm Linh lắc đầu: “Ngươi xứng sao?”
Nghe thế, Nham cười gằn nói: “Kêu ngạo quá đấy! Giờ ngươi là cái thá gì?
 Ngươi đâu còn giữ được sức mạnh của quá khứ? Dù kết hợp với Thiên Địa
 Thần Trận thì ngươi cũng chẳng làm gì được ta.”
Kiếm Linh lắc đầu: “Ta không được, nhưng ngoài ta còn có người khác…”
“Ý ngươi là Thiên Thư? Sau Thiên Chiến thì các ngươi cũng què quặt như nhau mà thôi!” Nham cười lạnh nói.
Kiếm Linh lại lắc đầu.
Nham ngạc nhiên hỏi: “Không phải ngươi, không phải Thiên Thư, chẳng lẽ là Thiên hay Vô Thiên?”
Kiếm Linh lại lắc đầu và đáp: “Không! Là một Khởi Nguyên mới!”
Nghe Kiếm Linh nói, Nham giật mình như nhận ra điều gì liền nhìn về phía vòng xoáy tro bụi của cơ thể ba người bọn Dương.
Lúc này dù là mắt thường cũng có thể nhìn thấy vòng xoáy tro bụi kia có
 những luồng ánh sáng linh hồn đan xen vào nhau, có luồng sáng đỏ, có
 luồng sáng vàng, lục, lam, trắng, có luồng đen tối còn có luồng lại gần
 như vô hình.
Có bảy màu sắc đặc trưng của linh hồn gồm đen, đỏ,
 vàng, lục, lam, trắng và không màu, bảy màu sắc này được gọi là bảy màu
 sắc khởi nguyên. Mỗi một linh hồn sinh ra sẽ mang một loại màu sắc trong năm màu cơ bản là đỏ, vàng, lục, lam và trắng.
Ngoài linh hồn
 mang một trong năm màu cơ bản còn có bốn loại linh hồn màu sắc đặc biệt, thứ nhất là linh hồn không màu, hay còn gọi là Hư Hồn, loại linh hồn
 này có những khả năng đặc biệt được gọi là thiên phú Tước Đoạt.
Thứ hai là linh hồn màu đen, linh hồn hắc ám, hoặc Hắc Hồn, người mang Hắc Hồn sẽ đồng thời có một thiên phú tên là Thống Trị.
Thứ ba là linh hồn mang hỗn hợp năm loại màu sắc cơ bản đỏ, vàng, lục, lam, trắng, gọi là linh hồn ngũ sắc hay Hợp Hồn, kèm theo đó là thiên phú
 Sáng Tạo.
Thiên phú của Hắc Hồn, Hư Hồn và Hợp Hồn vô cùng đặc biệt và được xếp vào hàng thiên phú thượng đẳng.
Và loại cuối cùng, loại linh hồn đặc biệt nhất, linh hồn tổng hợp mọi màu
 sắc của ba loại linh hồn thượng đẳng, linh hồn mang đầy đủ màu sắc khởi
 nguyên, linh hồn hỗn mang, người có linh hồn hỗn mang cũng mang theo
 thiên phú mạnh nhất, thiên phú siêu đẳng: Khởi Nguyên.
Nham biết
 bản thân đang đối diện nguy cơ, liền tung toàn bộ sức lực tạo ra hàng
 ngàn mũi giáo nhọn bằng dung nham đâm thẳng vào vòng xoáy tro bụi.
Xoẹt… Ầm ầm ầm…
Bọn Ngân Hà, Như Nguyệt, Thiên Kim nhìn thấy cảnh này chỉ có thể thẫn thờ sụp xuống.
“Dù có là gì thì cũng phải chết!” Nham lạnh lùng nói sau đó quay sang nhìn
 bọn Ngân Hà, hắn đã tiêu hao quá nhiều sức sống và muốn lập tức cướp đi
 sức sống của các nàng để sớm hồi phục sức mạnh.
Trước những con
 mồi không còn khả năng chống cự, Nham tự phân tách cơ thể thành nhiều
 phần, mỗi phần lại hóa thành một người dung nham để chia nhau đi bắt tất cả những người đang có mặt.
Đầu tiên là những người đã xông ra
 trợ giúp bọn Dương gồm Ngân Hà, Như Nguyệt, Thiên Kim, Long Ngạo, Hồng
 Trần, Thích Đông, Nghi Tịch…
Trước áp lực tuyệt đối của Nham, bọn
 Ngân Hà không còn Thần lực không cách nào cử động phản kháng, chỉ có thể chấp nhận kết cục thảm khốc khi từng bàn tay dung nham đỏ rực đưa về
 phía đầu mình.
Xoẹt!
Chợt một âm thanh xé gió vang lên, cả bọn giật mình nhìn quanh nhưng không có gì xảy ra.
Ngay sau đó, âm thanh kì lạ này lại liên tục xuất hiện: Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Khi chuỗi âm thanh kia chấm dứt, những cơ thể phân thân của Nham lần lượt
 đứt đôi và hóa thành tro tàn vì mất đi khả năng hồi phục.
Bọn Ngân Hà vẫn ngạc nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng khi các nàng giật
 mình nhìn lại thì thấy có một người đã đứng giữa các nàng và cơ thể
 chính của Nham từ lúc nào không hay.
Người này mặc áo choàng đen
 tạo thành từ linh lực giống như hoàng bào và đế y, mái tóc hắn bạc trắng buông dài đến eo, cơ thể hắn cường tráng nhưng cũng rất gọn gàng, không ẻo lả thư sinh cũng chẳng quá vai u thịt bắp. Kẻ này có gương mặt anh
 tuấn yêu dị, ánh mắt đen láy vừa toát lên khí chất trí tuệ lại vừa có
 tinh quái vừa có ngang tàng.
Những người có mặt khi nhìn thấy
 gương mặt của kẻ này đều trợn mắt ngạc nhiên, hắn mang gương mặt có phần giống Dương, nhưng cũng rất giống Hoài Bão và Sùng Hạo, tựa như đây là
 gương mặt kết hợp những ưu điểm của cả ba người.
Nhìn nhân vật lạ
 vừa mới xuất hiện, Kiếm Linh đứng từ xa thở dài và lẩm bẩm: “Nhà vua
 mới, kẻ cướp mới và nghệ sĩ mới, hy vọng các ngươi sẽ không đi theo vết
 xe đổ của thế hệ trước…”
Lúc này, sinh vật vừa mới xuất hiện bắt
 đầu nhận thức mọi thứ xung quanh, hắn biết bản thân là sự hòa tan cả
 linh hồn và cơ thể của ba người Dương, Hoài Bão và Sùng Hạo. Hắn nắm giữ tri thức và thừa kế tính cách của ba người nhưng không có những ký ức
 riêng tư của họ. Sự dung hợp này khiến thể chất của hắn mạnh bằng thể
 chất của ba người cộng lại, linh hồn hắn cũng thừa hưởng mọi năng lực
 của linh hồn cả ba người.
Vì là sự hòa trộn từ ba người bọm Dương nên hắn cũng lấy tên của ba người làm tên mình, Dương Bão Hạo.
Một sinh vật mang linh hồn hỗn mang!
Ngay cả Nham cũng tỏ ra khiếp sợ, hắn biết linh hồn hỗn mang có ý nghĩa gì,
 những kẻ mang linh hồn hỗn mang là những kẻ có tiềm năng đạt được sức
 mạnh hủy diệt thế giới!
Nhưng Dương Bão Hạo không phải linh hồn
 hỗn mang thật sự mà chỉ là sự kết hợp tạm thời của bảy màu sắc khởi
 nguyên nhờ Thiên Địa Thần Trận. Sự kết hợp này không hoàn hảo và có
 nhiều bất ổn.
Lúc này Thiên Địa Thần Trận bất ổn làm cơ thể của
 Dương Bão Hạo đột ngột tan rã. Giữa trán hắn, Tam Phẩm Liên Hoa tự động
 lóe sáng hiện ra và phủ lên cơ thể hắn một lớp hoàng niệm vàng rực để
 giúp hắn ổn định cơ thể.
Nham liền nhân cơ hội này để điên cuồng
 tấn công, hắn phóng vút lên cao rồi tự hóa cơ thể thành một trận mưa
 thiên thạch điên cuồng đổ xuống Dương Bão Hạo.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Khi những đòn đánh điên cuồng kết thúc, khói bụi dần tan đi, nơi Dương Bão
 Hạo đứng trước đó giờ đây lại hiện ra hình ảnh một cái chuông lớn cao
 hơn đầu người, trên thân chuông tỏa ra sắc vàng lấp lánh.
“Đại
 Hồng Chung?” Những người có mặt đều có kiến thức về 12 Thần Bảo nên lập
 tức nhận ra lai lịch của cái chuông, một trong 12 Thần Bảo, trấn tự chi
 bảo của Thiên Không Tự, Thiên Mụ Đại Hồng Chung.
Thích Đông trợn
 mắt nhìn cái chuông rồi quay sang nhìn Nghi Tịch và thấy nàng cũng đang
 trừng mắt nhìn mình, Thích Đông nhe răng cười trừ và nói: “Mô phật! Đệ
 biết trước có ngày này nên đã giao chuông cho hắn phòng thân. Xin sư tỷ
 hãy tin lời bốc phét thật lòng của đệ.”
Tất nhiên Nghi Tịch không
 tin rồi, nàng nghi ngờ chắc là Thích Đông không tự mình dùng chuông được nên giao cho Dương để thử nghiệm.
Sự thật gần đúng như vậy, sau
 cuộc chiến Vượt Ngục ở Thế Giới Ngầm, Thích Đông xác định Dương có khả
 năng sử dụng nhiều Thần Bảo nên đã giao Đại Hồng Chung đã ngụy trang
 thành một cái chuông nhỏ để giao cho Dương, một mặt là tìm cơ hội chỉ
 Dương cách dùng, một mặt là để phòng ngừa trường hợp bị Thiên Không Tự
 đưa người đến tìm Thích Đông đòi chuông.
Chuông bay lên để lộ bên dưới là cơ thể của Dương Bão Hạo lần nữa tái tạo..
Tuyệt đối không để Dương Bão Hạo ổn định sức mạnh, Nham biến một tay thành
 đại đao lao đến chém một chém khủng khiếp vào Dương Bão Hạo.
ẦM!
Vết chém của Nham khiến đất trời đỏ rực, nhưng mà cú chém đủ sức chẻ đôi cơ thể một vị Thần đó lại bị Dương Bão Hạo dễ dàng dùng một tay ngăn lại.
Lúc này, một tay chặn lấy lưỡi đao của Nham, tay còn lại của Dương Bão Hạo
 đã cầm sẵn Linh Quang Thần Cơ dạng súng nhắm thẳng vào giữa trán Nham
 rồi bóp cò.
ẦM!
Tiếng súng nổ vang, một viên đạn ánh sáng
 bắn khỏi họng súng, viên đạn này có màu sắc đỏ rực của Chiến Quang và
 mang theo hào quang lấp lánh của Thiên Cực Thánh Quang, hai loại dị
 quang mạnh nhất này cũng đã dung hợp thành một trở thành Thiên Chiến Cực Quang.
Phát đạn xoáy mạnh trên trán Nham rồi tan biến, để lại trên trán Nham một lỗ máu, tuy không sâu nhưng lại rất chậm hồi phục.
Ngay sau khi trúng phát súng, Nham giật mình lui lại ngay khi phát hiện ra
 có ba thanh kiếm cấp độ thần bảo đang đồng loại đâm về phía hắn từ ba
 hướng khác nhau, ba thanh kiếm đó là thần kiếm Chấn Thiên, ma kiếm
 Nghịch Thiên mà Tiên kiếm Phong Vân.
Một mình sở hữu ba thanh thần kiếm, Dương Bão Hạo khiến những thiên tài Hùng Vương Bảng dù toàn con
 ông cháu cha nhưng cũng phải lé mắt thèm thuồng.
Nhưng đó không phải tất cả những gì hắn có.
Khi Nham lui lại, Sắc Mệnh Chi Bảo Ấn được Dương Bão Hạo ném về phía Nham
 và tỏa ra chín con rồng vàng rực rỡ khổng lồ cùng nhau vây chặt lấy
 Nham.
Từ trên cao, một bức tượng rùa cõng bia đá nện thẳng xuống
 đầu Nham khiến cơ thể hắn vỡ tung tóe rồi hóa thành hàng trăm phân thân
 dung nham.
Nhưng khi những phân thân này nổi lên, Vĩnh Lăng Bi tỏa ra hào quang đỏ rực, Lam Sơn Kiếm Trận kích hoạt tạo ra hình ảnh một
 đội quân hư ảo dũng mãnh xông pha chém tan xác những phân thân của Nham.
Chia nhỏ không được, Nham lại hóa thành một người dung nham khổng lồ để
 thoát khỏi áp bức. Nhưng khi Nham vừa hóa khổng lồ, Hắc Phù Đổng được
 Dương Bão Hạo thả ra và chuyển sang dạng Cực Đại Phù Đổng to không kém
 gì Nham, sau lưng Dương Bão Hạo cũng hiện ra hư ảnh một vị chiến thần
 mang giáp trắng và hai đôi cánh một đen một trong suốt trên lưng, tay
 cầm Thiên Kiếm Ảnh.
Cực Đại Phù Đổng tung một đấm khổng lồ về phía Nham khiến hắn phải tung đấm đáp trả.
ẦM!
m thanh nghe như trời sập vang lên, dung nham tung tóe đổ xuống như mưa,
 cánh tay kim loại của Cực Đại Phù Đổng cũng rơi rụng lả tả, dư chấn lan
 ra khiến cơ thể Cực Đại Phù Đổng vỡ vụn rồi hóa thành một cơn lốc lao về phía hư ảnh chiến thần của Dương Bão Hạo, toàn bộ cơ thể của Cực Đại
 Phù Đổng phủ lên cơ thể chiến thần của Dương Bão Hạo khiến vị chiến thần này càng trở nên chân thực và dũng mãnh.
Giơ thanh kiếm chọc
 xuyên trời cao, chiến thần của Dương Bão Hạo vung kiếm chém thẳng vào cơ thể khổng lồ của Nham. Nham cũng vung tay hóa thành đao để ứng chiến.
ẦM!
Lại một tiếng nổ rền trời, dung nham lại tung tóe tản ra khắp mọi phía đỏ
 rực cả bầu trời, Thiên Kiếm Ảnh chém đứt thanh đao của Nham và chém sâu
 xuống vai gã khiến một cánh tay dung nham đứt lìa rơi ầm xuống, dung
 nham phủ đỏ mặt đất.
Lúc này những thiên tài của Hùng Vương Bảng
 cũng phải kinh hồn khiếp đảm, người đời từng ví cuộc chiến của bọn hắn
 giống như Thần chiến vì mỗi người trong bọn hắn đều phải tung ra Thần
 lực, nhưng so với một trận Thần chiến thật sự trước mắt thì trận chiến
 Hùng Vương Bảng của bọn hắn năm đó chỉ là trò trẻ con.
Mà lúc này
 Thích Đông đang dùng ngón tay lẩm nhẩm đếm số bằng giọng lắp bắp run
 rẩy: “Một, hai, ba, năm, bốn, sáu, bảy, tám… Chín vũ khí đẳng cấp Thần
 Bảo! Ôi con lạy chúa!”
Kể cả Đại Hồng Chung và không kể Thăng Long Thành, một mình Dương Bão Hạo đang sử dụng chín vũ khí ngang tầm Thần
 Bảo để đấu với Nham. Phải biết rằng trong suốt chiều dài lịch sử Việt
 Nam chỉ ghi nhận sự tồn tại của 12 Thần Bảo. Dù là những triều đại hưng
 thịnh nhất cũng không có được một nửa số vũ khí cấp Thần Bão như một
 mình Dương Bão Hạo nắm giữ!
Và nếu tính cả Thăng Long mà Dương tạm giao cho Hà Thành thì con số này là mười. Chưa từng có thời đại nào có
 nhiều thần bảo cùng xuất hiện như vậy.
Chiến thần của Dương Bão
 Hạo liên tục chém về phía Nham, Nham cũng ăn miếng trả miếng, cuộc chiến khiến trời rung đất chuyển, nếu không nhờ có linh trận do Tổng Lãnh
 Thiên Thần bố trí thì không gian nơi này đã sớm vụn vỡ và đổ sụp.
Cuối cùng, cơ thể khổng lồ của Nham quỳ gục xuống, hư ảnh chiến thần của
 Dương Bão Hạo cũng tan biến, một tay cầm Thuận Thiên, một tay cầm Nghịch Thiên, các vũ khí còn lại như vệ tinh lơ lửng quay quanh mình, Dương
 Bão Hạo bùng phát linh lực, cơ thể hắn mọc lên một lớp vảy rồng đen với
 những đường vân trắng, sau lưng hắn mọc ra một đôi cánh đen và một đôi
 cánh trong suốt, Dương Bão Hạo hòa thành một tia chớp lao thẳng lên
 ngang cái đầu khổng lồ của Nham rồi dùng hai thanh kiếm tạo ra hai luồng Thiên Kiếm Ảnh chém ngang cổ gã
“AAA!!!” Nham đau đớn gào thét,
 tuy hóa thành dung nham nhưng khi đầu lìa khỏi cổ thì máu đỏ vẫn tuôn ra như thác đổ, cái đầu khổng lồ nặng nề rơi xuống rồi nổ tung, để lại
 Nham trong kích cỡ bình thường với thân hình đầy vết bỏng nằm ngửa trên
 mặt đất bỏng cháy.
Dương Bão Hạo cũng rơi xuống, hắn buông Thuận
 Thiên và Nghịch Thiên ra để cầm lấy tiên kiếm Phong Vân đã tích tụ một
 cơn bão khổng lồ trong lưỡi kiếm để đâm thẳng xuống cơ thể Nham.
Phập!
Nham dùng tay chụp được lưỡi kiếm vô hình trước khi mũi kiếm kịp đâm vào
 ngực gã. Nhưng Nham không có vẻ gì là đắc ý, ngược lại, gương mặt gã lúc này trông cực kỳ đáng sợ với những đường gân máu đỏ sậm đang nổi lên
 trên khắp cơ thể.
“Chết tiệt! Tao chết thì mày cũng đừng hòng sống sót!” Nham tức giận nói, những đường gân máu nổi lên khiến sức mạnh của hắn lại tăng vọt dù cơ thể hắn cũng càng trở nên quái dị.
Cùng
 đường, Nham đã tiêu hao tất cả sức sống để có đủ sức mạnh đối đầu với
 Dương Bão Hạo, nhưng sau khi làm điều này thì dù thắng hay thua, Nham
 cũng sẽ chết.
Giữ chặt lưỡi kiếm trong tay, Nham cảm nhận được cơn bão trong lưỡi kiếm đang được kích hoạt nên liền buông lưỡi kiếm ra và
 vung tay chưởng vào ngực Dương Bão Hạo.
ẦM!
Chưởng lực khủng khiếp va chạm vào ngực khiến Dương Bão Hạo bị đẩy bay như một mũi lên
 bắn xa hàng trăm mét, khi hắn ổn định lại thì Nham cũng xuất hiện và
 tiếp tục tung cước tấn công.
Lần này Dương Bão Hạo kịp chuẩn bị bằng cách tung một đòn Cuồng vào chân Nham để đáp trả.
BINH!
Va chạm khiến không khí xung quanh nổ tung, cả Nham lẫn Dương Bão Hạo cùng bắn ngược ra rồi cùng đổi hướng lao vào nhau.
BINH! BINH! ẦM!
Liên tiếp là những va chạm tóe lửa và chấn động không gian, nhưng Nham với
 kinh nghiệm chiến đấu vượt trội nên hoàn toàn chiếm ưu thế, cơ thể Dương Bão Hạo liên tục nhận lấy thương tích nặng nề.
ẦM! ẦM! ẦM!
Bằng tốc độ mà mắt thường không cách nào nhìn thấy, cơ thể Dương Bão Hạo
 liên tục bị nện văng đi như đạn bắn, khi văng được một đoạn thì tiếp tục bị Nham lao theo nện thêm một cú khiến hắn lại chuyển hướng văng đi.
Những vết thương trên khắp cơ thể Dương Bão Hạo liên tục rã ra rồi tái hợp,
 trong lúc bị văng đi, cánh tay hắn siết chặt và tỏa ra những hào quang
 lấp lánh. Đó là sự pha trộn của đủ loại thuộc tính linh lực trong linh
 hồn Dương Bão Hạo, có Huyết Ảnh Yêu Hỏa, có Hắc Ma Đế Lôi và Lục Sinh
 Linh Lôi, có Chiến Quang và Thiên Cực Thánh Quang, có Ảo Liên Huyền Hậu, có Tử Vong, có Sinh Mệnh, có cả Hỗn Độn làm nhiệm vụ trộn lẫn tất cả
 các thuộc tính vào nhau.
Khi vòng xoáy linh lực tích tụ vào nắm
 đấm của Dương Bão Hạo cũng là lúc Nham lần nữa lao đến dùng nắm đấm dung nham đấm vào Dương Bão Hạo, Dương Bão Hạo chờ sẵn liền tung đấm đáp
 trả.
Hỗn Mang Cuồng!
Hai nắm đấm va chạm, một chuỗi liên
 hoàn âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, nơi hai nắm đấm va chạm lóe lên một vầng sáng trắng rực rỡ, giữa vũ trụ hư ảo thì vầng sáng này chẳng
 khác nào một vụ nổ siêu tân tinh khiến cả thiên hà rực sáng.
ẦM!!!!!
Va chạm khiến Thiên Địa Thần Trận rung chuyển, dư chấn lan ra khiến khối
 không gian không còn chịu nổi và bắt đầu sụp đổ, vết nứt không gian lan
 ra khắp nơi như một tấm gương vị đập vỡ.
Hai nắm đấm bật ra, cánh tay của Nham nổ tung tóe còn cánh tay của Dương Bão Hạo thì rã thành tro bụi.
Nham gào lên đau đớn, hắn đã hoàn toàn mất đi khả năng tái tạo, cũng chẳng
 còn cơ hội chiến thắng, chỉ có thể dùng hết sức tàn để đồng quy vu tận.
“Tao chết thì mày cũng đừng hòng sống!” Nham điên cuồng gào lên, hắn dồn
 toàn bộ sức lực hóa thành một mũi nhọn đâm thẳng về phía Dương Bão Hạo.
Nhưng Dương Bão Hạo rất bình thản, hắn giơ tay dùng linh lực thu hai thanh
 kiếm Chấn Thiên và Nghịch Thiên trở về trong chớp mắt. Chấn thiên tách
 khỏi Xích Long Đao và trở lại hình dạng một thanh trường kiếm trong suốt như pha lê màu đỏ máu.
Một tay cầm Nghịch Thiên, một tay cầm
 Thuận Thiên, Dương Bão Hạo đem hai thanh kiếm chập lại vào nhau khiến
 hai thanh kiếm tỏa ra ánh sáng rực rỡ và nhập lại thành một, cùng lúc đó thì Kiếm Linh cũng bị hút vào thanh kiếm.
Tựa như có một thanh
 kiếm khổng lồ xuất hiện giữa trời cao sáng hơn cả mặt trời, tất cả mọi
 sinh linh sinh lòng kinh sợ, những người không đủ mạnh đồng loạt quỳ sụp xuống vì cảm giác tựa như thanh kiếm tuyệt thế kia đang chỉ thẳng vào
 tim mình, không cách nào phản kháng, chỉ có thể quy phục.
Thiên Kiếm tái hiện!
Tất cả diễn ra chỉ trong khoảnh khắc, Dương Bão Hạo cầm Thiên Kiếm chưa
 hoàn chỉnh trên tay chém thẳng vào mũi giáo dung nham đang bắn tới.
Xoẹt!
Một đường kiếm chém xuống, mũi giáo do Nhan hóa thành đứt thành hai nửa,
 vùng không gian phía sau Nham cũng bị chẻ đôi và tách thành hai mảng,
 vạn vật sụp đổ.
Nham trở lại hình dáng ban đầu với cơ thể tàn tạ
 bị chẻ dọc thành thành hai phần, hắn gào thét trong đau đớn và thất bại, nửa cơ thể hắn nhanh chóng nguội lạnh hóa thành tro tàn, nửa cơ thể còn lại cũng dần tan rã.
Chính lúc này, Dương Bão Hạo lao đến chụp
 lấy cơ thể Nham, hắn dùng chút linh lực sót lại để thực hiện một hành
 động cuối cùng, dùng Thực Thần Ma hấp thụ tàn hồn sót lại của Nham!
“Không! Thả ta ra! Ta thà chết chứ không quy phục. A a a…”
Nham điên cuồng giãy dụa nhưng hắn đã hoàn toàn kiệt sức, cuối cùng bị Dương Bão Hạo dùng Thực Thần Ma phong ấn vào linh hồn.
Ngay khi hấp thu xong tàn hồn của Nham, cơ thể Dương Bão Hạo bắt đầu tan rã, tro bụi tản về ba hướng khác nhau và tái tạo thành ba cơ thể của Dương, Bão và Hạo, những vật dụng mang trên người Dương Bão Hạo cũng trở về
 đúng chủ nhân.
Thiên Địa Thần Trận chấm dứt, Thục Trinh yếu ớt ngã xuống.
Không gian vẫn không ngừng sụp đổ.